“Hơn nữa”
An Bích Hà nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân: “Anh cũng biết tài sản của An Thị sau này là của em, chỉ cần anh lấy em, đợi bố em giao An Thị cho em, em sẽ đưa cho anh hết”
An Bích Hà cảm thấy điều kiện mà mình đưa ra đã rất tốt rồi, thành toàn cho Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã, để bọn họ sinh con, sống giống như vợ chồng, còn cho anh tài sản nhà họ An, chuyện tốt như vậy, chỉ cần là đàn ông chắc đều sẽ đồng ý thôi.
Đợi một lúc lâu, không thấy Hoắc Tùng Quân trả lời, An Bích Hà vội vàng hỏi lại lần nữa: “Anh, Hoắc Tùng Quân, anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy cô thật sự bị điện rồi.”
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân tràn đầy mỉa mai: “Tôi nhớ tôi không chỉ một lần nói với cô, sao người nhà họ An các người lại không hiểu tiếng người như vậy chứ?”
“Không, không phải” Trong lòng An Bích Hà tràn đầy lo lắng, cô ta không hiểu, rõ ràng mình đã oan ức cầu xin đến như vậy, sao Hoắc Tùng Quân vẫn không động lòng chứ?
“Em đã thành toàn cho anh và Lạc Hiếu Nhã rồi, anh chẳng qua chỉ là cho em một danh phận mà thôi, anh và Lạc Hiếu Nhã có thể sống như vợ chồng.
Chúng ta, sau khi chúng ta kết hôn, anh để cô ta sống ở nhà họ Hoắc, hoặc là hai người ở cùng nhau, đều được.
Em đã làm đến mức này rồi.”
“Có phải cô cảm thấy mình đã hạ đủ thấp rồi, lấy toàn bộ tài sản nhà họ An ra, thì tôi sẽ đồng ý cô, làm theo lời cô nói đúng không?”
Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, ánh mắt nhìn An Bích Hà, giống như đang nhìn một người điên vậy.
“Tôi thật sự không thể hiểu nổi, bố mẹ cô dạy dỗ cô thể nào, chuyện tam quan kỳ quái như vậy, mà cô cũng có thể nói ra được? Nếu chúng ta là một vợ một chồng, tôi cho cô danh phận, vậy Hiếu Nhã thì phải làm sao? Tôi và cô ấy không danh không phận sinh sống với nhau, đây có thể gọi là cuộc sống vợ chồng bình thường sao?”
Anh yên Lạc Hiếu Nhã, tuyệt đối không thể để cô chịu loại tủi nhục như vậy, cho dù là danh phận, hay là yêu thương, vợ chồng khác có, anh đều sẽ cho cô tất cả, Ánh mắt An Bích Hà ngẩn ra nhìn anh, tràn đầy không thể tin nổi: “Em, em đã lấy tất cả tài sản ra.”
“Mở miệng ra là tài sản, tôi là Tổng giám đốc của Hoắc Kỳ, là chủ của cả nhà họ Hoắc, những tài sản nhà họ An của cô, cô cảm thấy tôi thật sự sẽ đặt vào trong mắt sao?”
Hoắc Tùng Quân cười lạnh, đồng tử màu nhạt, giống như vầng trăng khuyết trong đêm đen lạnh lẽo, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
“Đây, tài sản sao có thể chế nhiều được, nếu như cộng thêm tài sản của nhà họ An, nhà họ Hoắc sẽ tăng lên một tầng mới.
Em… em là đang giúp anh mà” An Bích