Gió thổi qua tán cây sau mộ, phát ra âm thanh xoàn xoạt, giống như đang đáp lại cô vậy.
Khóe miệng Lạc Hiếu Nhã cong lên, cười: “Mẹ, lúc trước mẹ rất thích Hoắc Tùng Quân, luôn cảm thấy con gả cho anh ấy là phúc của con.
Lúc đó chắc mẹ có thể nhìn ra, anh ấy thật sự tốt với con.
Bây giờ bọn con đã giải quyết hết tất cả hiểu nhầm rồi, ở cùng nhau rất hạnh phúc, anh ấy còn nói muốn lấy con nữa.
Còn có, vụ án lúc trước của bố, bọn con đang tìm theo manh mối, nhất định sẽ tìm được chứng cứ, trả thù cho hai người”
Nói xong, cô tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng lau bụi trên bia mộ, nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt mẹ, hốc mắt ấm ướt: “Mẹ, bây giờ con rất mạnh mẽ, có người yêu có bạn bè, sau này cũng sẽ sống rất tốt, mẹ có thể yên tâm rồi.
Kiếp sau phải sinh được thai ngoan, giống hạnh phúc với bố cả đời”
Thăm bố mẹ xong, trong lòng Lạc Hiếu Nhã nặng trĩu lái xe về nhà.
Trên đường về nhà phải đi qua một con đường nhỏ, bởi vì ở gần khu dân cư, cho nên tay cầm vô lăng của Lạc Hiếu Nhã đều chảy mồ hôi, cẩn thận đi qua.
Ngay khi tinh thần của cô đang căng chặt, phía trước có một người đàn ông đạp xe đạp quay đầu nhìn một cái, đột nhiên lao về phía xe cô.
Lạc Hiếu Nhã phanh gấp, đứng lại cách người đàn ông đó không xa.
May mà không đụng vào người ta.
Cô vội vàng tháo dây an toàn xuống xe, kiểm tra tình hình.
Kết quả vừa xuống xe, thì nghe thấy người đàn ông kia ôm chân kêu gào thảm thiết.
“Chân của tôi, chân của tôi đau quá, cô lái xe kiểu gì vậy? Sao không nhìn đường, đâm gãy chân tôi rồi? Đền tiền, nhất định phải đền tiền”
Lạc Hiếu Nhã ngẩn ra: “Anh đang ăn vạ sao? Xe của tôi rõ ràng còn chưa đụng vào anh, anh ăn nói linh tinh cái gì vậy?”
Lời này vừa nói ra, người đàn ông kia càng gào thảm hơn, bò qua ôm chân Lạc Hiếu Nhã, đột nhiên hét lớn: “Mọi người qua đây xem đi, người phụ nữ này, đụng người còn không thừa nhận, còn muốn chạy.
Con gái lái xe bây giờ, không luyện lái xe tốt đã ra đường rồi, xảy ra chuyện còn muốn trốn tránh trách nghiệm.
Mọi người qua đây xem đi”
Anh ta hét rất to, người bên cạnh nghe thấy vậy đều tập trung lại, nhìn hai người bên trong chỉ trỏ bàn tán.
Lạc Hiếu Nhã vô cùng tức giận, nhìn anh ta ôm chặt chân mình không buông, giọng nói lạnh lùng: “Anh bỏ tay ra cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện anh tội lưu manh”
“Không bỏ, nếu như cô chạy rồi thì phải làm sao?” Người kia vô lại nói.
Lạc Hiếu Nhã lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Nhiều người bao vây xe tôi như vậy, tôi chạy kiểu gì, hơn nữa cho dù tôi có chạy, xe cũng không chạy được, kiểu gì cũng có thể điều tra ra thân phận của tôi”