Hoắc Tùng Quận mím môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ông nội, ông nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chuyện này vẫn luôn nén trong lòng Hoắc Tùng Quân, bởi vì ơn cứu mạng này, mà An Bích Hà mới nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Hoắc, cũng bởi vì có ơn cứu mạng này, mà Hoắc Tùng Quân luôn dung túng cho An Bích Hà, còn bị cô ta uy hiếp ly hôn với Lạc Hiếu Nhã.
Nếu như ơn cứu mạng này là giá…
Ngón tay Hoắc Tùng Quân nắm chặt lại, trên mặt hiện lên sự tức giận, nhìn vô cùng đáng sợ.
Ông cụ Hoắc vỗ tay Hoắc Tùng Quân, thở dài: “Theo như nhân viên đó nói, lúc đó khách sạn xảy ra hỏa hoạn, cháu và An Bích Hà đều hít phải khói ngất xỉu, là một người đàn ông cứu hai người ra ngoài.
Sau khi cứu ra thì nhận được một cú điện thoại vội vàng rời đi, nhưng bởi vì trận hỏa hoạn lúc đó hủy mất camera, người đàn ông đó lại đi quá vội, nhân viên cũng không nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta.”
“Có lẽ An Bích Hà hít ít khói, cho nên tỉnh lại trước cháu, mạo nhận ơn cứu mạng của người khác”.
Hoắc Tùng Quân nghe đến nỗi mắt đỏ bừng, An Bích Hà này, vậy mà lại lừa anh bao nhiêu năm như vậy, thậm chí còn dùng cái gọi là ơn cứu mạng này để ép anh ly hôn.
“Chết tiết, thật là đáng chết”.
Hoắc Tùng Quân gần như nghiến răng nói ra những lời này.
Lạc Hiếu Nhã ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy gân xanh trên thái dương của anh đang giật giật, xem ra anh bị tức không nhẹ rồi.
Cô giơ tay, đặt lên nắm đấm của anh, nhẹ nhàng năm lại.
Xúc cảm mềm mại ấm áp này khiến Hoắc Tùng Quân hồi thần lại từ trong tức giận, thấy ánh mắt lo lắng của Lạc Hiếu Nhã, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Anh là một tên ngu ngốc, bị An Bích Hà lừa bao nhiêu năm như vậy, làm tổn thương Hiếu Nhã.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, anh chợt nghĩ đến ngày Lạc Hiếu Nhã rời đi, tuyết rơi dày đặc.
Lúc đó mắt cô còn chưa khỏi, đã bị An Bích Hà và mẹ cô ta đuổi ra ngoài, không có nơi nào để đi, chắc cô đã vô cùng tuyệt vọng đau buồn.
“Hiếu Nhã, xin lỗi, Anh..”
“Lúc trước anh đã xin lỗi rồi, cũng đã bù đắp cho em rồi, em cũng tha thứ cho anh rồi.
Chúng ta đã rõ ràng, anh quên rồi sao?”
Lạc Hiếu Nhã cười nắm tay anh càng chặt hơn, trong mắt