An Bích Hà vuốt mái tóc dài, ưu nhã ngồi xuống, cô ta mất nhiều thời gian để trang điểm, mặc dù không thể so được với Lạc Hiếu Nhã, nhưng cũng không còn dáng vẻ gầy gò lúc trước nữa, không khỏe mạnh lắm, nhưng cũng có nhiều hơn một phần yếu ớt đáng thương.
An Bích Hà đang chờ đợi lời khen của Hoắc Tùng Quân, nhưng lại nhận ra ánh mắt anh nhìn mình vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào.
“Anh… anh tìm em có việc gì?” An Bích Hà hỏi.
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới lên tiếng: “Năm mười sáu tuổi, chính miệng cô nói cô cứu tôi.”
Nghe thấy anh nhắc đến vấn đề này, trong lòng An Bích Hà kích động, cho rằng Hoắc Tùng Quân cuối cùng cũng đã nhận ra ân tình của cô ta, xua tay, khiêm tốn nói: “Lúc đó em cũng chỉ tiện tay giúp đỡ anh thôi, anh không cần phải đặt trong lòng.
Em biết lúc trước em dùng chuyện ân tình uy hiếp anh, khiến anh rất khó chịu, bây giờ em không làm như vậy nữa, em sẽ không uy hiếp anh nữa.
Anh yên tâm đi”
Cô ta giả vờ hào phóng, vẻ mặt thẳng thắn vô tư, ăn nói đĩnh đạc với Hoắc Tùng Quân, giống như người năm đó cứu anh thật sự là cô ta vậy.
Người này thật sự không biết xấu hổ mà, mạo nhận công lao của người khác, vậy mà lại làm như đúng rồi như vậy.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ này của cô ta, cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Mình vậy mà lại bị người này lừa bao nhiêu năm như vậy, mà không nhận ra sự thật, đây đúng là sự sỉ nhục của mình mà.
“An Bích Hà”
Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng và không kiên nhẫn: “Lúc đầu người cứu tôi, thật sự là cô sao?”
Khi Hoắc Tùng Quân vẫn chưa nói câu này, An Bích Hà cho rằng Hoắc Tùng Quân không thể biết được chuyện này, dù sao khi đó, xung quanh đều không có người nào khác, Ngô Thành Nam là một ngoại lệ, nhưng cô ta không tin còn có ngoại lệ khác.
Chỉ cần Ngô Thành Nam không nói ra, người đàn ông trung niên đó không tìm đến nhà họ Hoắc nói ra, thì sẽ không ai biết.
Nhưng Hoắc Tùng Quân lại hỏi như vậy, lời này vừa nói ra, An Bích Hà lập tức ngẩn ra, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay, đến gương mặt không dễ gì mới có chút huyết sắc cũng trở lên tái nhợt.
May mà có phần hồng che đi, An Bích Hà bình tĩnh lại, cười cứng ngắc: “Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy? Tất nhiên là em cứu anh rồi.
Lúc đó xung quanh chỉ có hai chúng ta, em cứu anh ra thì ngất đi, chuyện này không phải mọi người đều biết sao?”
Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều biết? Không phải do cô nói, cho nên mọi người mới tin sao? Khi đó chỉ là lời nói một bên của cô”
“Hoắc Tùng Quân”
An Bích Hà đột nhiên cao giọng: