Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 320


trước sau


Lời này quả thực là vô sỉ, Lạc Hiếu Nhã cho rằng mình đang đối mặt với đám người này thì trong lòng cô đã đủ nguội lạnh rồi, nhưng vẫn bị bác cả Lạc làm cho tức giận đến bật cười.

“Cho tới bây giờ tôi thật sự chưa từng gặp người không biết xấu hổ như vậy”.

Lạc Hiếu Nhã cười đến vô cùng lạnh lẽo: “Nhiều năm như vậy, bố tôi đã liên tục cho bà cụ nhà các người biết bao nhiêu tiền, các người có từng đếm chưa? Các người ăn của ông ấy dùng của ông ấy, còn chiếm lấy di sản của ông ấy, đuổi vợ và con gái của ông ấy đi, các người có mặt mũi gì mà yêu cầu tôi phải hiếu thuận lão bà già không có đạo làm mẹ này.”
Bà cụ Lạc thấy có thể mà lại mắng mình là “Bà già”, không có nửa phần tôn kính, bà ta tức giận đến mức ngón tay cũng phát run: “Mày… mày cái con nhóc ngỗ nghịch bất hiếu này, nếu mày mà không bỏ tiền ra, tạo sẽ tới công ty của bọn mày, tìm ông chủ của mày.

Tao phải làm ầm lên một trận, tạo xem bọn họ còn dám cần mày nữa hay không.”
“Đúng”
Lạc Quang cũng kêu gào lên ở phía sau: “Không phải chị rất nổi tiếng ở trên mạng sao? Nếu chúng tôi đăng chuyện chị bất hiếu lên trên mạng, chị cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ, bị người ta mắng chửi.

Chẳng lẽ chị không sợ sao?”
Thấy Lạc Hiếu Nhã không cho một chút mặt mũi nào, bọn họ cũng không cần phải giả vờ cái gì nữa, vẻ ác ý trên người lập tức phát ra, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.

Lạc Hiếu Nhã lạnh mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của bọn họ, cô đột nhiên cúi đầu cười, cảm thấy cực kỳ không đáng thay cho bố mình.


Bố là một người tốt từ đầu đến cuối, tâm địa đơn giản lương thiện, ông ấy thích nhất chính là lấy ơn báo oán.

Rõ ràng biết người mẹ ruột của mình không thích ông, rõ ràng biết anh trai của mình là một tên lòng lang dạ sói, nhưng ông vẫn đối xử tốt với bọn họ mười năm như một.

Ông ấy cũng không biết nói cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, nhưng ông chỉ biết dùng hành động thực tế để biểu đạt tình cảm của bản thân.

Nhưng ở trong mắt bọn họ, chỉ e rằng là xem bố như một người coi tiền như rác, là máy rút tiền.

Lúc bố sắp mất cũng không nhận được nửa điểm thiện ý của bọn họ.

Ánh mắt Lạc Hiếu Nhã đỏ ửng lên, cô ngửa đầu nhìn bốn người bọn họ, tất cả đều là lạnh nhạt: “Các người chỉ có một chiêu này thôi sao?”
“Một chiêu thì làm sao, có tác dụng là được.”
Lạc Quang cực kỳ đắc ý, anh ta cho rằng cô đã chịu thua rồi.

Có lợi hại như thế nào đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Lạc Hiếu Nhã lạnh lùng mà bật cười một tiếng: “Nếu các người đã như vậy, vậy các người đi làm đi.

Chẳng qua tôi nói cho các người biết, tôi không chỉ là người nổi tiếng trên mạng, tôi dựa vào kỹ thuật tay mà kiếm cơm, chúng tôi đi con đường quang minh chính đại, danh tiếng tốt hay xấu đối với tôi mà nói, thật ra cũng cực kỳ nhỏ bé.

Chỉ cần quần áo của tôi đủ xinh đẹp, thì sẽ luôn có người thích thôi.”
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt Lạc Quang hơi thay đổi một chút.

Lạc Hiếu Nhã dường như là không nhìn thấy mà tiếp tục nói với bà cụ nhà họ Lạc: “Về phần bà muốn tới công ty chúng tôi làm loạn, vậy thì bà đi đi.

Chẳng qua bà dường như không rõ lắm, ông chủ của chúng tôi là bạn của tôi, quan hệ của bọn tôi

cũng rất không tồi.


Hơn nữa tôi vừa mới thắng trận thi đấu, tôi còn đi thi cùng với đại sư thiết kế ở show thời trang Paris, công ty không phải tôi thì không được.

Các người muốn làm cho công ty đuổi việc tôi, chỉ e là có chút khó khăn nha.”
Bà cụ Lạc thiếu chút là không còn một chút sức lực nào, bà ta cầm lấy cánh tay của con trai, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn: “Chờ mày tham gia xong, cái kia… cái show gì đó kia, vô dụng với công ty rồi, bọn tạo lại đi qua đó làm loạn, mày vẫn sẽ bị đuổi việc thôi.”
“Chậc chậc chậc.

Lạc Hiếu Nhã lắc lắc ngón tay: “Quả nhiên là một bà cụ hồ đồ.

Bà nghĩ quá đơn giản rồi.

Đợi cho sau khi show thời trang kết thúc, bà cho rằng tôi vẫn là danh tiếng như vậy thôi sao? Công ty này đuổi việc tôi, nhưng còn nhiều công ty khác cần tôi, nếu các người có thể đi làm loạn từng cái công ty một, cùng lắm thì tôi ra nước ngoài phát triển.

Cho dù vĩnh viễn không thể làm nhà thiết kế được, dựa vào danh tiếng của thầy tôi, là học trò của ông ấy, một bức vẽ của tôi cũng đủ ăn được rất lâu rồi”
Cô nhìn khuôn mặt xanh mét của bốn người, cười đến cực kỳ ác liệt: “Các người không đánh sập tôi được đầu, nhưng mà các người thì lại không giống vậy”.

Lạc Hiếu Nhã nói xong, ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ về phía bắc cả Lạc: “Ông làm việc ở Thành Châu nhỉ? Nếu như tôi đi tới đơn vị của các người làm loạn một trận, sẽ có ảnh hưởng gì với ông nhỉ?”
“Mày… Khuôn mặt bác cả Lạc xanh mét lại trở nên đỏ lên, ông ta trừng mắt căm tức nhìn cô.

Lạc Hiếu Nhã nở nụ cười: “Ông đừng có nhìn tôi như vậy, nói đến cùng thì cũng là các người đưa ra chủ ý tốt trước.


Bây giờ tôi lại thật sự cảm thấy cũng khá hữu dụng đó.

Có thế nào thì ông cũng coi như là một lãnh đạo nhỏ ở trong đơn vị, tiền lương không cao, nhưng tôi nhớ mức độ sống của nhà các người lúc trước cũng vượt qua cả mức tiền lương của ông.

Ngoại trừ tiền mà bố tôi cho các người ta, chỉ sợ là ông cũng đã mò ra được không ít khoản thu nhập thêm nhỉ? Không biết chuyện ông nhận hối lộ có thể phán được bao nhiêu năm?”
“Đúng rồi.

Các người còn nói muốn lên trên mạng nói mấy điều bất lợi với tôi, cái cách này cũng không tệ.

Mấy chuyện mà các người đã làm trước kia, có thể còn đặc sắc hơn cả mấy cái tin bát quái trong giới giải trí nữa kìa.

Tôi cũng coi như là người có chút danh tiếng, mấy chuyện mà tôi đã trải qua trước kia, chỉ sợ rằng cư dân mạng đều sẽ đau lòng cho tôi đi.

Nếu bọn họ mà đào ra được các người, vậy công việc kia của bác cả, tiền đồ của Lạc Quang… Chậc chậc”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện