“Chào, là tôi đây.
Theo chỉ đạo của cô, chúng tôi đã đến tìm Lạc Hiếu Nhã gây phiền phức cho cô ta.
Nhưng mà… Ông ta hơi do dự, vẫn cắn răng nói: “Nhưng cô ta không hề quan tâm tới chúng tôi, cũng không thấy sợ hãi gì cả.
Chúng tôi không thể làm gì cô ta được, ngược lại chúng tôi còn bị cô ta uy hiếp”
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng sắc mặt của bác Lạc vô cùng khó coi: “Vâng, là tôi chưa hoàn thành được nhiệm vụ của cô, cho nên chúng tôi chỉ nhận một nửa tiền thôi.
Dù sao trước đó chúng tôi cũng đã bị làm nhục một trận, cô cũng nên bồi thường cho chúng tôi chứ?
Bên kia nói lại mấy câu, sắc mặt của bác Lạc cũng đã dịu đi nhiều, vẻ mặt hơi nịnh hót: “Được rồi, quả nhiên cô là người rất giữ lời.
Sau này cô có việc gì xin cứ phân phó, chúng tôi cũng không vừa mắt với cô gái nhỏ Lạc Hiếu Nhã kia, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà.”
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Quang tiến tới, thấy thông báo chuyển tiền trên màn hình di động của bố, nhíu mày hỏi: “Chỉ ít tiền như vậy sao?”
“Tự biết thỏa mãn đi.
Ngay cả một cọng tóc của Lạc Hiếu Nhã, chúng ta cũng không đụng được tới” Lúc Bác Lạc nói những lời này, trên khuôn mặt tối sầm lại, ánh mắt trầm xuống.
Những lời nói của Lạc Hiếu Nhã khiến ông ta rất để ý.
Nếu như có thực sự đến nơi làm việc của ông ta để làm loạn thì nhất định công việc của ông ta không giữ được.
Hơn nữa ông ta là một người rất coi trọng thể diện.
Điều khiến ông ta lo lắng hơn là cô có nói tới chuyện thu nhận hối lộ.
Ông ta ngồi ở vị trí này trên nhiều người như vậy rồi nên cũng đã hết sức cẩn thận.
Nhưng ít nhiều gì cũng có nhận vài thứ không nên nhận.
Nếu quả thực Lạc Hiếu Nhã không quan tâm mà truyền thông tin ra ngoài thì đến lúc đó nơi chờ ông ta chỉ có thể là ngục tù.
“Trước kia cảm thấy Lạc Hiếu Nhã không cha không mẹ, chỉ là một cô nhi, cảm giác dễ bắt nạt.
Nhưng bây giờ xem ra chúng ta đã quá coi thường cô ta rồi.
So với bố cô ta, cô ta cứng đầu hơn nhiều.”
Bác Lạc cắn răng nói ra những lời này.
Lạc Quang khinh bỉ một tiếng, mặt xù xuống: “Bố, con cảm thấy bố đang nghĩ về cô ta quá giỏi rồi.Dù cô ta có thể nào đi nữa thì cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ mà thôi.
Không chừng qua mấy ngày nữa danh tiếng cũng tiêu tan, cho dù cô ta có đưa chuyện của chúng ta ra ánh sáng thì cũng không thể gây tiếng vang lớn được.
Còn bố đó, càng không cần lo lắng đầu.
Cô ta chỉ nói linh tinh vậy thôi chứ trong tay chẳng có lấy một chứng cứ nào cả”
Lời này khiến cho bác Lạc khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Con nói cũng có lý.
Nhưng cũng không thể không phòng trước lòng người.
Bây giờ Lạc Hiếu Nhã cũng khá cứng đầu, muốn tìm chúng ta để trả thù.
Tuyệt đối không được để cô ta tra ra, nếu không chúng ta sẽ bị lột da ngay khi chưa chết đó.
Cô ta không có gì thì sẽ không sợ hãi gì cả, còn chúng ta phải trăn trở lo lắng quá nhiều”.
Lạc Quang nghe vậy gật đầu đồng ý: “Bố, còn chuyện nhà cửa nữa.
Dù sao cô ta cũng là con gái duy nhất của chú Hai.
Hiện tại tiền bán công ty trước đó cũng không còn dư lại bao nhiêu, mà nhà chúng ta vẫn bị nợ nần quấn lấy.
Vì vậy không thể