“Đấy là chuyện đương nhiên rồi.
An Bích Hà và nhà họ An là kẻ thù của em.
Nhìn thấy bọn họ đau khổ thì tất nhiên em hạnh phúc rồi” Lạc Hiếu Nhã không che giấu sự thỏa mãn khi nhìn thấy người khác đau khổ của mình, giương mắt hỏi: “Anh chuẩn bị đối phó An Bích Hà vậy có cần em giúp gì không?”
Hoắc Tùng Quân vốn chỉ muốn nói “Không cần”, nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của Lạc Hiếu Nhã, gật đầu nói: “Hoắc thị chưa có nổi bật về quần áo.
Mặc dù doanh thu bán hiện tại của “Khinh Nhiễm” của An thị đã kém hơn trước kia nhưng cũng vẫn có lãi.
Về phương diện này vẫn cần em tìm cách đối phó”.
Lạc Hiếu Nhã không nghĩ rằng thực sự có việc cần đến mình, lập tức thẳng lưng, tự vỗ vào vai mình: “Cứ giao cho em đi”.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, ánh mắt cũng dịu dàng: “Em mau ăn thêm đi.
Chút nữa anh sẽ đưa em về nhà.
Khoảng thời gian này anh có hơi bận rộn, có thể sẽ không thường xuyên đến tìm em được khi em cần đến anh”
Lạc Hiếu Nhã gật đầu như gà mổ thóc, tất nhiên cô biết “bận bịu” ở đây của Hoắc Tùng Quân là gì, sao mà không đồng ý được chứ.
An Bích Hà ở bên này cũng đã nhìn thấy thông báo đính chính của Hoắc thị, ngón tay nắm chặt điện thoại di động, đốt ngón tay cũng nổi gân xanh: “Không ngờ rằng Hoắc Tùng Quân lại hành động nhanh như vậy.
Không hề để lại chút thời gian hòa hoãn nào cả”.
Bố An đi ngang qua nghe được những lời này của cô ta, cau mày nói: “Tối hôm qua con cũng đã hiểu rõ rồi, nhất định Hoắc Tùng Quân sẽ ra tay với chúng ta.
Lúc này còn kinh ngạc gì nữa chứ, mau tới bộ phận quan hệ công chúng của công ty để xử lý đi, không được chậm trễ.
Nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt với công ty.”
An Bích Hà nổi giận.
Bây giờ cô ta không dám đọc bình luận trên Internet nhưng trong lòng cô biết rất rõ ràng.
Mấy ngày nay tin tức không tốt về cô ta vẫn không ngừng trên mạng, danh tiếng đã sớm bị phá hủy rồi.
Cô ta cũng chỉ mong rằng An thị tuyệt đối không có ảnh hưởng lớn nào, nếu không chuyện rất khó xử lý.
Lúc đang chuẩn bị qua bộ phận quan hệ công chúng của công ty, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Cô ta nhìn thấy màn hình điện thoại, môi mấp máy, do dự một lát rồi mới bấm nhận: “Ngô Thành Nam, thế nào rồi”
Con noi toi the nào nữa sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô không nói cho tôi biết hả?” Giọng nói của Ngô Thanh Vũ hơi gấp gáp, phát hiện tâm trạng mình hơi kích động quá mức mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh ta cũng vừa mới biết chuyện Hoắc thị phát ra thông tin đính chính như vậy.
“Sao chuyện này có thể bại lộ được chứ?” Trong ánh mắt Ngô Thành Nam lộ vẻ phiền lòng.
Hỏa hoạn ngày đó nghiêm trọng như vậy, giám sát xung quanh đều bị phá hủy.
Đám người tập trung rất đông ở cửa trước, anh ta tình cờ đi ngang qua cửa sau và thấy được.
Lúc ấy trừ anh ta, chắc hẳn không còn người nào chú ý tới bên đó.
Sao chuyện có thể bại lộ được chứ?
Ngô Thành Nam, anh im lặng trước đã” An Bích Hà nhận thấy được