Hoắc Tùng Quân nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng: “Khi chúng ta đính hôn, Hiểu Nhã đang bị truy sát, rơi xuống sông, không rõ sống chết.
Sao có thể trùng hợp như vậy, Lâm Kỳ bên cạnh cô chưa từng xuất hiện, nếu như cô không giải thích cho rõ ràng, tôi sẽ..”.
“Anh làm cái gì vậy?” Bà ấy trừng mắt nhìn con trai mình, lạnh lùng mắng một câu: “Hoắc Tùng Quân, anh điên rồi sao, vì một người mù mà lại đối xử với Bích Hà như vậy.
Bích Hà lòng dạ hiền lành, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được.”
“Bác gái, bác đừng nói nữa” An Bích Hà lau nước mắt, vành mắt đỏ hoe nhìn Hoắc Tùng Quân, vô cùng đau lòng: “Tùng Quân, em biết anh không tin em, cho rằng em hại Cô Lạc, nhưng mà em thực sự không có”
“Lâm Kỳ, anh ta là vệ sĩ riêng của em không sai, nhưng mà anh ta cũng là người tự do, em nào thể từng giờ từng phút bảo anh ta kề kề bên cạnh mình, giống như bây giờ, anh ta cũng không ở đây.
Cô ta hít mũi, tủi thân nói: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh ta, cho nên em để anh ta về nhà ăn sinh nhật với mẹ của anh ta, nếu như anh không tin, có thể điều tra.
Nếu như em sai thì em không còn lại gì để nói nữa”.
Những lời này, nói cực kỳ oan ức, khiến cho mẹ Hoắc lại trừng mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân.
“Một người mù, chết thì chết thôi.”
“Đủ rồi!” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hét lên một tiếng, vành mắt đỏ lên nhìn về phía mẹ Hoắc: “Sau này, con không nghe thấy từ trong miệng mẹ hai chữ “Người mù” này nữa, còn nữa, Lạc Hiểu Nhã chưa chết!”
Nói xong, anh nhìn qua An Bích Hà yếu ớt đang dựa vào trong lòng mẹ Hoắc, ánh mắt lạnh như băng: “Sự thật thế nào, tôi sẽ điều tra ra, nếu như không phải cô làm, tôi sẽ xin lỗi cô, còn nếu như thật sự là do cô làm thì…”
Hoắc Tùng Quân chưa nói hết câu, giữa hai đầu lông mày nổi lên mưa rền gió dữ.
Nếu như quả thực là do An Bích Hà làm, anh tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Nói xong không chờ hai người kia nói chuyện, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
An Bích Hà sợ hãi sắc mặt trắng bệch, cái ánh mắt vừa rồi của Hoắc Tùng Quân, thật sự quá đáng sợ.
Nếu như anh biết Lạc Hiểu Nhã bị Lâm Kỳ giết, nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.
Không được, cô phải nghĩ cách và không thể để cho Hoắc Tùng Quân biết.
Mẹ Hoắc nhìn thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, vội vàng an ủi: “Bích Hà, còn đừng để trong lòng, Tùng Quân nó, tâm trạng nó đang không tốt, con cũng biết, Lạc Hiểu Nhã đã ở bên cạnh nó ba năm, cho dù chỉ là một con chó con mèo, lâu ngày cũng sẽ có tình cảm, càng huống chi là một người sống sờ sờ”.
An Bích Hà rũ mắt xuống, làm ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Bác gái, con hiểu, chỉ là con hơi buồn.
Tùng Quân vì Lạc Hiểu Nhã, mà to tiếng với con,