Sắc mặt của cô vẫn không thay đổi, nhìn mẹ Hoắc: “Xin lỗi, bà đang chắn mắt ánh sáng của tôi đấy! Mời bà tránh sang một bên!”
Mẹ Hoắc cố gắng nhẫn nhịn.
Nghĩ đến chuyện Hoắc Tùng Quân và ông cụ rất yêu thích Lạc Hiếu Nhã thì lúc này mới không nổi điện, nói thẳng: “Cô thử nhìn cái bộ dạng nghèo xơ nghèo xác của cô đi, còn phải chen chúc ở đây để xếp hàng chờ đến lượt.
Có mất mặt không chứ! Cô có nhìn thấy lúc tôi mới bước vào đến cổng không? Có người đặc biệt đưa vào, đãi ngộ khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp.
Cô nghĩ rằng cô thực sự xứng với Tùng Quân nhà tôi sao?”
“Có xứng không?” Lạc Hiếu Nhã nhắc lại, đột nhiên tắt màn hình điện thoại di động rồi đứng lên, nhìn bà ấy, cười lạnh: “Bác gái à, bác là người quyết định xem có xứng hay không sao? Sao suốt ngày chỉ hỏi tôi có xứng hay không.
Tôi đã nghe những lời này ba năm rồi rồi”.
Mẹ Hoắc câu chặt mày: “Nghe trong ba năm vậy mà cô vẫn còn dám dây dưa với Tùng Quân nhà tôi sao? Sao da mặt của cô có thể dày như vậy chứ!”.
Bà ta nói chuyện không hề kiêng nể, từ sắc mặt đến giọng nói đều không có chút sự yêu mến nào đối với Lạc Hiếu Nhã mà giống như là kẻ địch vậy.
Bởi vì quần áo mà mẹ Hoắc mặc cùng với chuyên viên xử lý giao dịch, đã vậy còn nói rất lớn tiếng nên rất dễ khiến cho người ta chú ý.
Những người ngồi cạnh Lạc Hiếu Nhã dù vô tình hay cố ý thì đều nhìn cô chằm chằm.
Từ lúc bắt đầu vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Từ trong câu chuyện cũng đoán được ra quan hệ của bọn họ.
Trong lòng mọi người đều thở dài.
Cô gái xinh đẹp này đúng là đáng thương.
Nếu như sau này kết hôn với bạn trai, lại gặp phải người mẹ chồng coi thường có như vậy thì chắc hẳn sẽ rất khổ sở.
Nhưng mà thái độ của cô gái này cũng rất cứng rắn.
Những người ngồi cạnh cũng đang khá mong chờ diễn biến tiếp theo của chuyện này, vểnh tai lên để nghe lén.
Lạc Hiếu Nhã cũng không tức giận khi bị bà ấy mắng là người mặt dày ở trước mặt nhiều người như vậy mà chỉ cười nhạt.
Trong ba năm kết hôn đó, từ trong miệng của mẹ Hoắc, lời khó nghe đã được nói ra còn nhiều hơn như vậy thì những lời này cũng có là gì đâu.
“Tôi không biết là da mặt tôi có dày hay không.
Nhưng mà ngược lại thì da mặt con trai của bà lại rất dày.
Theo đuổi tội lâu như vậy mới có thể kéo tôi quay lại.
Nếu như bà quấy rối tình cảm của chúng tôi, bà thử nghĩ xem, với tính cách của Hoắc Tùng Quân thì anh ấy sẽ làm ra chuyện gì chứ?”
Lạc Hiếu Nhã lặng lẽ đến gần bà ấy, giọng nói vui vẻ, nhưng mà khi mẹ Hoắc thấy lại khiến bà cả người rét run: “Bà nói xem, Hoắc Tùng Quân có thể cắt đứt mối quan hệ mẹ con với bà không?”
Bà ấy chợt đưa tay lên định đẩy Lạc Hiếu Nhã ra.
Nhưng mà bàn tay còn chưa chạm đến bả vai của Lạc Hiếu Nhã thì đã bị cô tránh được.
Mẹ Hoắc vồ hụt, thoáng lảo đảo.
Bà ấy trừng hai mắt, nhìn cô chằm chằm: “Lạc Hiếu Nhã! Cô đừng có mà không biết xấu hổ.
Bây giờ tôi vẫn đang nói chuyện nhẹ nhàng với cô mà cô lại còn dám uy hiếp tôi sao? Tôi nói cho cô biết! Dù có như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là mẹ ruột của Hoắc Tùng Quân.
Nó chắc chắn sẽ không vì người để tiện như cô mà không quan tâm đến mẹ ruột của mình.
Cô đừng có tự tin như vậy! Đến