Trên mặt mẹ Hoắc là vẻ lúng túng, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong nên bà ấy chỉ có thể đáp một tiếng “Vâng ạ” đầy mơ hồi rồi tiếp tục nói: “Con bé Lạc Hiếu Nhã đó thì cứu con nên mới bị thương, con cũng đâu phải loại người có ơn không báo.
Hồi trước con có mua một lọ thuốc bôi ngoài vết thương rất hiệu nghiệm, chỉ qua mấy ngày là vết thương có thể khỏi hẳn, cũng không để lại sẹo nữa.”
Thế nên bà ấy mới muốn gọi Hoắc Tùng Quân về nhà ăn cơm rồi tìm một lúc nào đấy đưa thuốc cho anh để anh cầm về cho Lạc Hiếu Nhã.
Mẹ Hoắc là kiểu người nếu đã có thành kiến với ai thì sẽ có những hành động vô cùng cực đoan và cay nghiệt với người đó.
Nhưng nếu thực sự mẹ Hoắc nhận ra rằng người này cũng không tệ lắm thì thái độ cũng sẽ thay đổi ngay.
Mặc dù cách đối xử cũng không tốt hơn trước là bao nhưng vẫn là kiểu người biết nhận ra sai lầm của mình.
Cũng chính vì tính cách này nên khi con trai làm loạn lên vì muốn kết hôn với Lạc Hiếu Nhã, bà ấy mới chịu đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai người.
Nếu không, với tính cách của bà ấy thì chắc chắn bà ấy sẽ không cho Lạc Hiếu Nhã bước chân vào nhà họ Hoắc.
“Không cần gọi thằng bé về đâu, con đi tìm nó đi.
Chắc bây giờ nó đang ở nhà đấy” Ông cụ nói xong thì đi thẳng lên tầng.
Suốt một năm qua, hai mẹ con bà Hoắc vẫn giằng co nhau vì chuyện này, ông cụ đặc biệt cho bà ấy cơ hội này để xem bà ấy có biết nắm bắt hay không, nếu có thì chắc thái độ mà Tùng Quân dành cho bà ấy cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Mẹ Hoặc ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng lưng ông cụ bằng vẻ khó xử.
Trong tay bà ấy cầm lọ thuốc kia, sau khi kiềm chế rất lâu thì cuối cùng cũng đứng lên.
“Chuẩn bị xe, đến nhà cậu chủ.”
Bước chân đang đi lên tầng của ông cụ hơi dừng lại một chút, khóe miệng cũng khẽ nở nụ cười.
Là chủ nhân trong một gia đình nên đương nhiên là ông cụ luôn muốn các thành viên trong nhà đều hòa thuận với nhau.
Ông cụ không quá hài lòng về cô con dâu này nhưng tính nết của bà ấy vẫn có chỗ đáng khen, có thể tiến có thể lùi, không ngỗ nghịch, không bất hiếu, dù hơi ngốc nghếch một chút nhưng vẫn có thể dạy dỗ được.
Mẹ Hoắc đến nhà của Hoắc Tùng Quân, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc rất lâu thì mới nhấn chuông Lần cuối cùng bà ấy tới đây cũng là một năm trước, từ khi bà ấy đẩy Lạc Hiếu Nhã thì Hoắc Tùng Quân đã cẩm bà ấy không được bén mảng đến đây nữa.
Không biết lần này bà ấy đến đây có khỏi làm Hoắc Tùng Quân tức giận hay không.
Sau khi nhấn chuông