Bà cụ này cũng không biết đường mà giả vờ, trông vẻ mặt này đã giả đến mức không thể giả hơn được nữa.”
Triệu Khôi Vĩ cười: “Bà vừa mới ngất đi nên Tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi có lòng muốn đưa bà đi khám bệnh”
Bà cụ xoa xoa tay rồi đứng lên, duỗi tay, đá chân mấy cái: “Tôi không sao, cậu thấy tôi vẫn khỏe mà đúng không.
Tôi không cần đi khám bệnh, không cần đâu.”
Bà cụ không dám để Hoắc Tùng Quân đưa mình đi châm cứu, nhỡ đầu anh hạ độc vào kim châm để trả thù thay cho Lạc Hiếu Nhã thì xong đời rồi.
Hoắc Tùng Quân thấy bộ dạng cảnh giác của bà ta thì cúi đầu cười lạnh lùng: “Nếu đã không sao thì mời bà về cho”
Bà cụ cắn răng, còn định nói thêm gì đó thì đã thấy Triệu Khôi Vĩ đứng chắn trước mặt mình rồi giơ tay ra: “Xin mời”
Bà cụ Lạc không dám làm loạn như lúc ở công ty của Trần Thanh Minh thì Hoắc Tùng Quân khiến bà cụ cảm thấy đáng sợ.
Chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh thôi là bà cụ cũng cảm thấy sau lưng mình lạnh lạnh rồi.
Lần này bà cụ đến đây coi như chẳng thu hoạch được gì cả, chẳng những không quấy rầy Lạc Hiếu Nhã mà còn bị một đám người vây quanh chê cười.
Nghĩ vậy thì bà cụ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bà cụ về nhà, thấy con cả ngồi trên sô pha, vẻ mặt âm trầm, cả gia đình chìm trong bầu không khí u ám.
Thấy bà cụ quay về thì đám người bác Lạc vây quanh bà cụ rồi hỏi: “Mẹ, thế nào rồi? Mẹ có gặp Lạc Hiếu Nhã không? Nó nói sao?”
Bà cụ thở dài một hơi: “Mẹ chưa gặp được nó.” Bà cụ vừa nói xong thì trên mặt bác Lạc và Lạc Quang đều hiện lên vẻ xám xít: “Không gặp ư?”
“Mấy đứa đừng vội, nghe mẹ nói xong đã” Bà cụ vội vàng nói: “Mặc dù mẹ không gặp được Lạc Hiếu Nhã nhưng mẹ nghe ngóng được tin tức về bạn trai của nó.”
“Chuyện này thì có gì đâu! Với khuôn mặt và ngoại hình đó thì làm sao mà Lạc Hiếu Nhã không có bạn trai cho được.” Lạc Quang còn tưởng bà nội muốn nói gì nhưng vừa nghe bà cụ nói thế thì anh ta đã giở giọng bất mãn.
Bà cụ vỗ cánh tay anh ta: “Cháu nghe bà nói hết đã xem nào, cháu biết bạn trai nó là ai không?”
“Là ai thể bà?” Lạc Quang thấy bà nội mình thần bí như vậy thì cũng bắt đầu tò mò rồi suy đoán: “Có phải ông chủ của nó không bà?”
Đúng là bà cháu một nhà