Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vi An cũng sắp tới gần ôm lấy cô, cả bốn cô gái ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười, khiến cho người bên ngoài phòng bệnh không ngừng thò đầu nhìn vào trong.
“Được rồi, mọi người đừng khóc nữa, hiện tại Hiểu Nhã của chúng ta mắt vừa mới khỏi, không được khóc”.
Sở Minh Nguyệt nhớ tới những lời mà Lâm Bách Châu mới vừa nói, hai mắt đỏ hoe, để cho hai cô bạn thu liễm một chút, sau đó nhìn Lạc Hiểu Nhã rồi hỏi: “Hiểu Nhã, tiếp theo cậu có dự định gì không?”
“Tớ chuẩn bị trở về thành phố An Lạc.” Khi Lạc Hiểu Nhã cười nói ra những lời này, mấy người đó đều ngẩn ra.
Sở Minh Nguyệt khẽ mím môi rồi khuyên nhủ: “Hiểu Nhã, hay là cậu ở lại đây đi, đừng trở về đó nữa”
Thành phố An Lạc là nơi đau buồn của Hiểu Nhã, nếu như trở về vẫn sẽ còn gặp phải những người đã làm tổn thương tới cô.
Sở Minh Nguyệt vừa nghĩ tới bộ dạng một năm trước của Lạc Hiểu Nhã liền không nhịn được đau lòng.
Sở Minh Nguyệt là một họa sĩ có chút danh tiếng.
Một năm trước, khi cô ấy đang ở bên bờ sông hóng gió thì phát hiện một cô gái thương tích đầy mình đang ôm lấy một khúc gỗ trôi dạt trên dòng sông lạnh giá như băng.
Mái tóc đen của cô gái kia xõa ra, làn da lộ ra ngoài một mảnh xanh xanh tím tím, cả người bị đông cứng không có tri giác, bộ dáng nhìn cứ như là không có một tia sống nào.
Sở Minh Nguyệt thiếu chút nữa bị dọa sợ tới ngu người, cho rằng đó là một xác chết.
Sau đó cô ấy cùng mọi người xung quanh cùng nhau cứu lấy cô gái đó.
Khi thấy được rõ ràng dung mạo của cô gái đó, Sở Minh Nguyệt thật lâu sau cũng không dám nhận.
Cô gái này vậy mà lại là Hiểu Nhã!
Hiểu Nhã ở trong phòng giải phẫu một ngày một đêm, cuối cùng mới cứu lại được.
Bác sĩ nói may mà được đưa tới kịp thời, cô thiếu chút nữa đã chết rồi.
Còn nói mặc dù đã cứu lại được, nhưng mà trước khi cô tỉnh lại, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Sở Minh Nguyệt túc trực bên cạnh cô suốt một tháng Lạc Hiểu Nhã mới tỉnh lại, cô ấy ôm lấy Lạc Hiểu Nhã khóc suốt một giờ.
Ngay lúc cô ấy đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại phát hiện mắt của Lạc Hiểu Nhã xảy ra vấn đề, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
Dưới sự đe dọa của Sở Minh Nguyệt, Lạc Hiểu Nhã mới kể chuyện xảy ra trong nhà ba năm trước, còn có chuyện mẹ qua đời và cô bị An Bích Hà bắt cóc rồi chạy trốn.
Nghe thấy vậy Sở Minh Nguyệt không ngừng hít vào một hơi lạnh.
Ba năm nay Lạc Hiểu Nhã vẫn không hề liên lạc với