Thế nhưng bác Lạc lại vô cùng kỳ vọng vào anh ta.
Ông ta đã bỏ ra không ít tiền để đưa anh ta vào học ở trường quốc tế.
Ông ta làm vậy là muốn cho anh ta tiếp thu môi trường giáo dục tốt để tính cách rắn rỏi hơn người.
Nhưng Lạc Quang lại không biết cố gắng, không chỉ không tiếp thu được gì mà ngược lại còn bị đuổi vì khiêu khích người ta.
Cũng đã trưởng thành, sự nghiệp thì chẳng ra sao, bị bạn bè thân thích chỉ trỏ sau lưng, bị bố ruột tức giận trách mắng, Tuy rằng có bà nội tin tưởng một cách mù quáng nhưng cũng không thể làm sạch Quang thấy dễ chịu hơn.
Bây giờ thấy đồng phỉnh đang nằm yên trước mắt mình, người bên cạnh thì thổi phồng ngưỡng mộ, điều đó làm cả người anh ta hơi lâng lâng.
Theo dòng thời gian không ngừng trôi qua, nội tâm tràn đầy dục vọng tham lam cộng thêm khát vọng thành công của Lạc Quang đã bị kích thích đến mức bùng phát hết lên.
Anh ta hy vọng được người khác khen ngợi, muốn cho bố hài lòng nên khát vọng có được của cải giá trị càng tăng lên.
Trong lúc nhất thời anh ta đánh cược mù quáng, trong đầu anh ta chỉ có một chữ, đó chính là thắng.
Thấy cơ may của mình càng ngày càng tốt nên cuối cùng anh ta không kiềm chế được nữa mà đập chiếc thẻ của bà cụ lên trước đài của bàn sòng.
“Đổi hết tiền trong này thành phỉnh cho tôi, nhanh tay nhanh chân lên!”
Người ngồi trước bàn bị Lạc Quang trừng mắt nhìn một cách hung hăng.
Ánh mắt của anh ta đỏ bừng, mặt cũng đỏ chót, cả người như điên dại, mang đến cảm giác vô cùng điên loạn.
Người ngồi trước bàn sững người một lát rồi tay chân nhanh nhẹn kiểm tra số tiền có trong thẻ, đổi thành phỉnh rồi cười vui vẻ mà nói: “Chúc anh chơi vui vẻ!
Lạc Quang ôm đồng phình rời đi.
Nụ cười trên mặt người đó biến mất, sau đó anh ta báo cáo tình hình của Lạc Quang cho Anh Long.
Tiếp theo mới là thời cơ tốt nhất để hành động.
Anh Long lập tức phân phó.
Lạc Quang đem theo một đống tiền, mới vấn đầu tiên đã thua.
Lúc trước thắng nhiều như vậy, nhưng đột nhiên giờ lại thua giống như một