Người nọ vô cùng niềm nở, vừa gặp đã ôm vai anh ta hỏi: “Nghe nói nhà cậu kết thân với nhà họ Hoắc, sau này có phát đạt cũng đừng quên tôi là anh em của cậu đấy nhé”
Câu này chẳng qua cũng chỉ là một câu nịnh hót bình thường nhưng lại làm cho mắt Lạc Quang sáng rực lên.
Đột nhiên anh ta lại quên mất bây giờ hoàn cảnh nhà mình không còn giống như trước kia nữa.
Sau này em của anh ta là Lạc Hiểu Nhã sẽ gả cho Hoắc Tùng Quân.
Nhà họ Hoắc có bao nhiêu tiền, ai cũng không biết, nghe nói tài sản chừng mấy đời gộp lại.
Lúc trước Lạc Quang nghe bà nội nói Hoắc Tùng Quân sẽ cho Lạc Hiểu Nhã ba trăm năm mươi tỷ tiền sính lễ, còn có vô số bất động sản, cho dù anh ta đánh bài thiếu nợ, bản thân không trả nổi nhưng còn có Lạc Hiểu Nhã mà.
Những thứ này đối với nhà họ Hoắc chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.
Lạc Quang nghĩ tới đây thì hưng phấn, hơn nữa anh ta cũng không nhất định là sẽ thua, nếu thắng thì sao, sẽ không có chuyện vì đánh bài mà thiếu nợ.
Sau khi anh ta thắng được tiền thì có thể gây dựng sự nghiệp như lời người kia nói.
Đến lúc có tiền, không cần cố gắng cũng có thể đạt tới đỉnh cao của đời người.
Sau khi nghĩ kĩ, anh ta nói mấy câu qua loa với người bạn học kia, sau đó không chờ được nữa mà xông về phía trước.
Sau khi anh ta rời đi, người ngồi đó cùng người bạn học trao đổi ánh mắt với nhau.
Lạc Quang xông tới, nhân viên ngồi ở quầy cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi anh cần gì?”
“Tôi muốn vay tiền” Anh ta vội vã nói, vừa nói vừa nhìn về phía bảng hiệu bằng dáng vẻ háo hức.
“Anh muốn vay bao nhiêu tiền?”
Lạc Quang nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Mười tỷ năm trăm triệu…”
Còn chưa nói xong, anh ta đã thay đổi quyết định: “Không, mười bảy tỷ rưỡi, đúng vậy, là mười bảy tỷ rưỡi!”
Nhân viên ngồi