Bác Lạc còn chưa phát giác ra ý trong lời nói của Lạc Hiểu Nhã, ông ta tóm lấy Lạc Quang lôi lên phía trước, nói với Lạc Hiểu Nhã: “Bác nói sai rồi, là anh họ của con, thằng nhóc Lạc Quang này, nó không có bản lĩnh, thấy cả nhà gần đây sống không tốt nên nôn nóng, học người ta ra ngoài làm ăn nên đi vay chút tiền.
Bây giờ bị người ta ép phải trả tiền, chỉ còn lại có vài ngày nữa thôi, nếu như không trả được, cả nhà chúng ta sẽ gặp phải tai ương”
Lúc này Lạc Quang cũng bỏ sĩ diện xuống, không còn bộ dạng vênh váo tự đắc khi đứng trước mặt Lạc Hiểu Nhã giống trước kia nữa, anh ta treo lên vẻ mặt tang tóc mà cầu xin cô: “Hiểu Nhã, anh biết anh ngu ngốc, bị người ta lừa gạt, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cầu xin em giúp anh lần này, em giúp anh trả khoản nợ này trước rồi về sau anh sẽ trả lại cho em, nhất định sẽ trả lại cho em.”
Bà cụ Lạc cũng phụ họa theo: “Đúng vật, Hiểu Nhã, chúng ta là người một nhà, bố mẹ con đi rồi, chúng ta chăm sóc cho con, là người thân còn lại duy nhất của con, con không thể thấy chết mà không cứu.
Đám người đó nói, nếu như còn không trả tiền sẽ chặt đứt một cánh tay của anh họ con, con nhẫn tâm để nó biến thành tàn phế hay sao?”
Ba người bọn họ vốn đã thu hút lực chú ý của nhiều người có ý hoặc vô ý, bây giờ lại khóc lóc làm loạn thế này, bên trong lại còn có thêm một cô gái sạch sẽ xinh đẹp nữa, xung quanh đã có không ít người vây lại xem trò vui.
Thấy bà cụ khóc đến mặt đầy nước mắt nước mũi, một người bề trên như bác Lạc cũng đã quỳ xuống đất cầu xin người bề dưới giúp đỡ.
Có vài người già không đành lòng nhìn thêm nữa, nói với Lạc Hiểu Nhã: “Cô bé à, đều là người một nhà, có thể giúp thì giúp đi.”
“Đúng vậy, vừa nãy tôi nghe thấy cô chỉ còn lại mấy người thân này, bố mẹ cô đi rồi, về sau cô gả đi nhà khác, người có thể chống lưng cho cô cũng chỉ có người nhà mẹ, tình thân này không thể cắt đứt được”
Bà cụ Lạc với bác Lạc thấy có người nói giúp cho mình, ánh mắt hiện lên sự đắc ý, nhưng lại càng khóc lóc dữ dội hơn.
Lạc Quang bị bác Lạc véo một cái cũng cúi đầu xuống không ngừng thề rằng về sau sẽ không phạm thêm sai lầm nữa.
Lạc Hiểu Nhã lạnh nhạt quét mắt về phía mấy người già vẫn luôn nói giúp bọn họ ở xung quanh, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Việc này, tôi thật sự không thể giúp!”
“Cái gì?” Bà cụ Lạc với bác Lạc sững sờ, Lạc Quang hung hăng nắm chặt nắm đấm lại, cúi đầu không nói chuyện.
“Cô bé này, sao có thể máu lạnh như vậy.” Một bà cụ ở bên cạnh vừa nói được nửa câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hiểu Nhã đột nhiên quét tới đánh gãy.
Cô nhìn bà cụ đó, nói: “Sao mấy người không thử hỏi xem bọn họ nợ bao nhiêu tiền? Bọn họ vừa tới đã một mực ở trước mặt tôi