Sau khi Quý Tiêu Châu nhìn thấy ánh mắt này, cậu ta chợt nghĩ, anh Long này đối xử với Hiểu Nhã, hình như thật sự có chút khác biệt.
Ban đầu cậu ta còn hoài nghi có phải anh Long thấy Hiểu Nhã xinh đẹp, cho nên mới nổi tâm tư hay không.
Nhưng hôm nay, sau khi cậu ta được nhìn một cách rõ ràng, cậu ta mới phát hiện mọi chuyện cũng không phải như vậy.
Ánh mắt anh Long dùng để nhìn Hiểu Nhã rất hiền lành, giống như nhìn một người bề dưới trong nhà mình.
Ánh mắt đó có mang theo chút yêu mến, không hề có chút hèn mọn lỗ mãng nào.
Lúc trước, cậu ta còn tưởng những gì mà Hiểu Nhã phải trải qua đã khiến anh Long cảm thấy có chút đồng cảm.
Đến lúc này Quý Tiêu Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Trước đây, hình như anh Long còn có một đứa con gái.
Nếu năm đó, cô bé đó còn sống, chỉ sợ cũng đã lớn tầm này, chỉ tiếc là… Nghe nói năm đó, vợ và con gái anh Long đã chết thảm trong nhà mà không có người phát hiện ra.
Mãi đến khi anh Long đi công tác trở về, thi thể đã thối rữa hết rồi.
Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu đều đi theo anh Long đến mỏ quặng cách thành phố rất xa, vì thế một khoảng thời gian khá lâu sau, xe mới đến điểm đích.
Sau khi xuống xe, đập ngay vào mắt là một cỗ máy to lớn và những tiếng đập định tại nhức óc.
Mỏ quặng này vô cùng lớn, công nhân cứ đi đi lại lại, xe cộ cũng ra vào để vận chuyển cát ra ngoài.
Ở đây có những cỗ máy rất tiên tiến, và tất nhiên là có rất nhiều công nhân.
Anh Long dẫn bọn họ đi đến nơi có nhiều công nhân nhất.
Ở chỗ này lại có rất ít máy móc.
Hầu hết mọi người ở đây đều sử dụng xe đẩy để kéo cát nặng và đá rồi vận chuyển ra bên ngoài.
Anh Long vừa đi vừa giới thiệu: “Ở đây có rất nhiều người không thể trả nợ, cho nên phải lao động để trả nợ.
Ngoài ra, còn có không ít người vì không có kỹ năng mà chỉ có thể dựa vào nỗ lực để kiếm ra tiền”
Làm việc ở đây mệt mỏi hơn những nơi khác, cũng nguy hiểm hơn những nơi khác, nhưng mức lương tương ứng cũng cao hơn.
Tuy nhiên, trong đó không bao gồm hai bố con nhà họ Lạc.
Bọn họ không được trả lương, chỉ được đảm bảo ba bữa ăn một ngày, nhưng dù chỉ một đồng thì cũng sẽ không rơi vào bàn tay của họ.
Lạc Hiểu Nhã nghe anh Long nói vậy mà mặt mày cũng không có một chút cảm xúc nào.
Trong mắt cô, đây chính là hình phạt thích đáng cho bố con nhà họ Lạc..
Bà cụ lớn tuổi, người cũng đã hồ đồ, tuy bà cụ đối xử với bố cô không tốt, nhưng cũng coi như là có ơn sinh dưỡng ông ấy.
Vì thế, Lạc Hiểu Nhã