Ông cụ Ngô hít một hơi thật sâu, hỏi ngược lại: “Tại sao ông lại cứ khăng khăng đưa ra cái yêu cầu này? Rõ ràng là ông biết tôi muốn giao nhà họ Ngô lại cho Thành Nam mà ông lại nói như vậy.
Rốt cuộc là ông có ý gì?”
Ông nội Hoắc vẫy vẫy tay, thở dài nói: “Ông ấy, sao lại đa nghi như vậy chứ.
Từ hồi còn trẻ đến tận bây giờ cũng không hề thay đổi, tôi không hề có ý gì hết.
Tôi chỉ không muốn cháu trai của mình vừa phải trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy lại liên tục nhìn thấy Ngô Thành Nam ở thành phố An Lạc rộng lớn này sẽ gợi lại những ký ức đau lòng cho thằng bé, như vậy tôi cũng đau lòng lắm”
“Đúng vậy, Ngô Thành Nam nhà các ngươi làm những chuyện này đã tạo những ám ảnh trong lòng Tùng Quân nhà chúng tôi, sự ám ảnh ấy cũng giống như những vết thương trên cơ thể vậy, khó mà lành lại được” Mẹ Hoắc vội vàng phóng đại thêm những lời mà ông nội Hoắc nói.
Ông cụ Ngô vừa nghe thấy những câu đó, khóe miệng giật giật mấy cái.
Sự ám ảnh trong lòng? Hoắc Tùng Quân? Làm sao mà có thể tạo thành sự ám ảnh đối với Hoắc Tùng Quân được!
Đúng như ông nội Hoắc nói, đã sống hơn nửa đời người rồi, ông ta đương nhiên nhìn thấu tính cách của mỗi người.
Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, Hoắc Tùng Quân là một trong số những người trẻ tuổi ưu tú nhất, cho dù là thủ đoạn hay là năng lực, kế sách, không thiếu thứ nào hết.
Nói về thủ đoạn độc ác, thì Ngô Thành Nam làm gì có cửa so sánh với Hoắc Tùng Quân.
Vì vậy anh làm sao có thể bị ám ảnh, cho dù có bị dao đâm vào người, đạn sượt qua mắt, có khi còn không thể tạo thành nỗi ám ảnh trong lòng anh ấy chứ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ gật gù, đồng lòng như một của ba người nhà họ Hoắc, ông cụ Ngô không thể nói không nên lời.
Dù cho có nói kiểu gì thì nhà họ Ngô họ cũng đuối lý hết.
Ông nội Hoắc nhìn thấy tâm trạng của ông ta đã được thả lỏng ra thì tiếp tục nói: “Thật ra thì cho Ngô Thành Nam đến công ty con làm cũng không phải là một ý kiến tồi, cho nó ra ngoài tự mình trải nghiệm để trưởng thành, nói không chừng một mình nó tự kinh doanh một công ty còn tốt hơn là đào tạo nó ở thành phố An Lạc này”.
Ông cụ Ngô nghe vậy thì càng tức giận, trả lời lại một cách mỉa mai: “Vậy tại sao ông không cho Hoắc Tùng Quân nhà ông đi đến công ty con ở thành phố khác?”
“Ôi