Nhìn thấy xe đi về phía trước, Lạc Hiểu Nhã chợt nhớ ra, nói với Sở Minh Nguyệt: “À đúng rồi, tớ thuê được một căn nhà rồi, tớ đã dọn ra khỏi phòng trọ cũ rồi.
Hôm nay Hoắc Tùng Quân đã giúp tớ chuyển nhà rồi.
Ở nhà bên kia, bố mẹ tớ cũng dọn dẹp xong xuôi rồi.
Nếu cậu đến tìm tớ, thì đến thẳng nhà tớ nhé, đừng đi nhầm mất công.
“
Lạc Hiểu Nhã nhắc đến bố mẹ mình, giọng nói của cô có chút hơi khựng lại, nhưng sau đó, giọng nói lại lập tức quay trở về ngữ điệu bình thường.
Bởi vì qua điện thoại nên Sở Minh Nguyệt không nghe ra, chỉ có Hoắc Tùng Quân là nằm thật tay vào vô lăng, Đối với Lạc Hiểu Nhã, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình không phải là con ruột của bố mẹ Lạc.
Lạc Hiểu Nhã cúp điện thoại, Hoắc Tùng Quân đang nghĩ vài lời chuẩn bị định trấn an cô thì điện thoại của anh lại vang lên, là Sở Hân gọi tới.
Hoắc Tùng Quân tìm chỗ dừng xe, trả lời điện thoại, trong khi đó, Lạc Hiểu Nhã nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Một giọng con gái nhẹ nhàng từ bên kia truyền đến, Lạc Hiểu Nhã hơi cau mày lại một chút nhưng cô không nói gì Trong xe hoàn toàn yên ảng, Hoắc Tùng Quân lạnh lùng hỏi: “Gọi cho tôi có việc gì không?”
“Anh Hoắc, trong hai ngày qua, tôi có nghe.
An Vu Khang nói, ông ta đã dò hỏi được chuyện gì đó vào bốn năm trước, nhưng vẫn chưa hỏi được rõ đó là chuyện gì.
Xin anh hãy từ từ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ tôi hỏi ra được thêm một số tin tức nữa, đến lúc ấy, anh hãy hành động.”
Hoắc Tùng Quân đồng ý, dặn dò cô ta vài câu, sau đó, anh cúp điện thoại.
Anh vừa chuẩn bị quay ra giải thích rõ ràng chuyện này với Lạc Hiểu Nhã thì bắt gặp ánh mắt cô vô cùng phức tạp, nhìn anh chằm chằm: “Người phụ nữ đó là ai vậy? Anh còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?”
Nghe xong những lời cô nói này, Hoắc Tùng Quân không biết nên khóc hay nên cười: “Cả ngày em suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, làm gì có người phụ nữ nào khác chứ.
Cô ta chỉ là nội gián anh cài bên cạnh cha của An Bích Hà thôi”
Lúc này, lông mày của Lạc Hiểu Nhã mới nới lỏng ra một chút sao, giọng nói cô ấy nghe êm tai nhỉ.
Có phải đàn ông các anh thích kiểu con gái như vậy không?”
Hoắc Tùng Quân vươn bàn tay to của anh, trực tiếp búng vào vầng trán mịn màng của cô một cái.
Lạc Hiểu Nhã