Cô xấu hổ quá rồi, đây chắc chắn là chuyện xấu hổ nhất trong đời cô, có một không hai, thật sự là mất hết mặt mũi.
Hoắc Tùng Quân biết Lạc Hiểu Nhã là người da mặt mỏng, trong chốc lát không thể bỏ qua sự ngượng ngùng này, cho nên anh chỉ biết bất lực lắc đầu, đi vào phòng bếp sơ chế đồ ăn rồi chuẩn bị nấu bữa tối.
Nếu biết Triệu Khôi Vĩ sẽ đến, anh nhất định sẽ cố gắng kìm nén bản thân.
Sau này phải tập thói quen đi vào nhà đóng cửa mới được, tiện nhắc Triệu Khôi Vĩ học cách gõ cửa ở bất cứ nơi nào, bất cứ trường hợp nào luôn!
Lúc này, Triệu Khôi Vĩ ngồi được lên xe, cả người mới thả lỏng.
Toàn thân rã rời, sờ lên trán đã thấy mồ hôi túa ra không ít.
Ban nãy quá ngượng ngùng, bây giờ nhớ lại cảnh tượng đã thấy khi đi vào, trong lòng Triệu Khôi Vĩ bỗng tràn đầy ngưỡng mộ đối với Hoắc Tùng Quân.
Tổng giám đốc Hoắc giỏi thật đấy, không ngờ một người ngày thường đứng đắn không gần nữ sắc như anh ấy lại có thể làm ra tư thế này.
Triệu Khôi Vĩ quyết định, sau này khi anh ta đi tìm bạn gái phải đi tìm tổng giám đốc Hoắc học hỏi kinh nghiệm mới được.
Lúc này An Vu Khang đã đến nơi ở của ông ta và Sở Hân.
Trước khi vào cửa, ông ta còn có chút do dự, không biết vì sao bổng nhớ đến những lời nói của An Bích Hà, cô ta cho rằng Sở Hân nhiều khả năng được người ta phái đến để tiếp cận ông ta.
Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ mới xuất hiện trong đầu một giây đã bị ông ta vứt bỏ.
Không có khả năng, không thể nào, mấy ngày hôm nay ông ta đều ở cùng với Sở Hân, chưa từng phát hiện có chỗ nào bất thường cả.
Nhất định là do ông ta đã suy nghĩ quá nhiều Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, An Vu Khang mới mở cửa, chỉ thấy Sở Hân đang ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Trên mặt vẫn còn vết thương do bị An Bích Hà đánh, chỗ bầm tím hiện lên trên làn da trắng nốn trông có phần đáng sợ.
Trái tim An Vu Khang đột nhiên thắt lại.
“Sở Hân, sao cô không xử lý vết thương trên mặt mình?”
Lời của An Vu Khang vừa nói ra, Sở Hân như bừng tỉnh ra, từng giọt nước mắt trên khóe mỉ tí tách tí tách rơi xuống.
Cô ta cứ như vậy ngây ngốc nhìn An Vu Khang, nước mắt không ngừng rơi, nhìn thấy ông ta chạy đến chỗ mình, mới vội vàng lau nước mắt, nụ cười cứng đơ nhìn ông ta: “không sao, em cũng không đau lắm, lúc về nhà mới phát hiện trong nhà không còn thuốc nữa… Không sao, nhịn qua được là không có chuyện gì rồi”
Lời nói này làm cho An Vụ Khang vô cùng đau lòng, đặc biệt khi nhìn thấy gương mặt của cô ta không ngừng rơi lệ, vô thức đi đến gần, lau nước mắt đi Sở Hân tách tay của ông ta ra, nở nụ cười, đi về phía phòng bếp: “Cũng đã tối rồi, anh đã ăn cơm chưa, em, để em đi nấu cơm cho anh”
Lời nói này làm cho An Vu Khang càng thấy khinh bỉ mình hơn, thế mà lại đi tin lời của An Bích Hà, hoài nghi Sở Hân có mục đích khác với ông ta.
“Sở Hân!”