Ông cụ Ngô nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh ta, còn tưởng rằng anh ta sẽ mất bình tĩnh, tức giận làm loạn lên, nhưng không ngờ rằng dáng vẻ anh ta lại biết điều như vậy, nhất thời ông cụ cảm thấy lòng càng thêm đau khổ.
Trần Bách Nhã lạnh lùng nhìn, anh ta có thể thấy Ngô Thành Nam đã ở giới hạn, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn chịu đựng, làm ra bộ dạng đáng thương này, tranh thủ dành được sự thương hại của ông cụ, tranh thủ cơ hội ở lại thành phố An Lạc, nhìn thực sự chướng mắt.
Thấy ông cụ mang người rời đi, y tá đẩy Ngô Thành Nam vào phòng bệnh.
Trần Bách Nhã nghĩ một chút, lập tức đi theo, ghé vào tai Ngô Thành Nam nói nhỏ: “Anh đắc ý lắm hả? Cuối cùng cũng không phải đi tới chỗ chim không thèm ỉa đấy, mục đích của anh cuối cùng cũng đạt được rồi đấy”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Ngô Thành Nam nhíu mày, tối tăm nhìn anh ta.
Bây giờ tâm tình anh ta đang rất xấu, vừa rồi ông cụ ở đây, anh ta cố nén tính khí, nhưng mà Trần Bách Nhã tên súc sinh này lại không biết sống chết tiến lên khiêu khích anh ta, còn cố ý nói chuyện chọc tức anh ta.
Ngô Thành Nam thật hận không thể chơi chết anh ta ngay bây giờ, cho khỏi phải đứng trước mặt anh ta, chướng mắt.
“Đừng giả bộ, sớm không bị tai nạn xe, muộn không xảy ra tai nạn, hết lần này đến lần khác cứ vừa ra khỏi thành phố An Lạc là xảy ra tai nạn.
Nếu không có chuyện kỳ quái trong đó, nói ra ai sẽ tin?”
Trần Bách Nhã nghiến răng nói nhỏ bên tai Ngô Thành Nam, cười lạnh một tiếng: “Tài xế bị anh đâm vào sau xe đã nói là anh đột ngột tăng tốc đụng vào xe của anh ta, anh còn dám nói là anh không có ý gì trong đó?”
Ngô Thành Nam nhíu mày, lại bị Trần Bách Nhã nhìn ra, Trần Bách Nhã có thể nhìn ra, vậy thì ông cụ chỉ sợ cũng đã nhìn ra được.
Nghĩ đến thái độ vừa rồi của ông cụ đối với chính mình, Ngô Thành Vũ cảm thấy an tâm hơn một chút, ông cụ đã nhìn ra, lại còn quan tâm lo lắng cho anh ta như vậy.
Vậy trong lòng ông cụ, đứa cháu trai là anh ta vẫn rất quan trọng.
Nghĩ đến đây, Ngô Thành Nam cười cười với Trần Bách Nhã: “Làm sao vậy, hiện tại ít nhất tôi còn được ở lại, chờ lúc tôi hồi phục rồi, là lúc các người bị đuổi ra khỏi