Nếu không xảy ra những vấn đề lớn như chất lượng, cũng có thể đảm bảo rằng gia đình bọn họ sẽ không lo cơm ăn áo mặc.
An Vu Khang nhìn sắc mặt của con gái, có chút không hài lòng: “Mặc dù Khinh Hà có làm ăn tốt hơn những lĩnh vực khác, nhưng mà làm sao con có thể dồn hết vốn dự bị của những ngành khác cho Khinh Hà được? Nếu xảy ra vấn đề gì, chúng ta sẽ bị xóa sổ”
An Bích Hà không quan tâm xua tay: “Những lĩnh vực khác của chúng ta trước đây đều dựa vào Hoắc Kỳ.
Bọn họ muốn hủy diệt những ngành đó thì quá dễ dàng, nhưng Khinh Hà thì không.
Khinh Hà là do chúng †a xây dựng và phát triển lớn mạnh.
Hoắc Kỳ không thể dễ dàng đánh sập, bố đừng lo lắng”
An Vụ Khang bị nói đến im lặng, không nói nên lời, nghĩ đến những lĩnh vực khác, tuy rằng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận con gái của mình nói đúng.
Ông ta có chút tức giận, đứng dậy gọi điện thoại, An Bích Hà nghe được nội dung của cuộc nói chuyện, sắc mặt tối sâm lại một chút, cau mày bực bội nhìn ông ta: “Bố, chúng ta hiện tại đang là lúc cần dùng người, bố để bọn họ đi ra ngoài tìm người phụ nữ đó, không phải là quá không thích hợp hay sao?”
An Vu Khang cau mày liếc cô ta một cái: “Con nói xem chúng ta cần dùng người ở đâu, bố chỉ phái một ít người đi ra ngoài thôi mà đã bị con quản này quản nọ.
Bố là bố con, chủ của An thị, khi nào thì con có quyên xen vào chuyện của bố?”
An Bích Hà tức giận: “Con chỉ cảm thấy người phụ nữ đó có ý đồ xấu, nhất định là có mục đích.
Sao bố không tin người con gái của mình mà luôn tin vào người ngoài.
Bố mới quen cô ta được bao lâu, đã móc tim móc phổi như vậy rồi”
An Vu Khang không muốn cãi nhau với cô ta, cúp điện thoại, cúi đầu lướt điện thoại, nhìn thấy có tin tức hóng hớt, nhướng mày.
Bích Hà: “Con có thời gian quan tâm đến chuyện của bố, vậy sao con không đi gặp Ngô Thành Nam một chút đi.”
An Bích Hà nhíu mày khi nghe lời này: “Anh ta xảy ra chuyện gì?”
Bọn họ mới gọi điện cho nhau lúc sáng, Ngô Thành Nam không phải đã rời khỏi thành phố An Lạc rồi sao?
An Vu Khang không nói chuyện, trực