Nhìn thấy ông cụ không chút do dự phủ nhận suy đoán của anh †a, Ngô Thành Nam kiềm chế không để cơn thịnh nộ của bản thân lộ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cháu vốn dĩ cũng không muốn nghỉ ngờ anh ta, nhưng khả năng thuộc diện tình nghỉ của anh ta rất cao”
Ngô Thành Nam giải thích: “Hai ngày nay ông đều cho gọi nhóm người Trần Bách Nhã tới nhà mình chỉ dạy công việc, cơ hội bọn họ ra vào càng nhiều, cũng có thời cơ để đụng chạm vào chiếc xe.
Một ngày trước khi cháu rời đi thì đã quyết định chọn chiếc xe này, bọn họ cũng có thể biết trước chuyện này sau đó quyết định ra tay”
Nét mặt ông cụ trùng xuống, vô cùng nghiêm túc và đáng sợ.
Để ông cụ càng thêm ghét Trần Bách Nhã, Ngô Thành Nam tiếp tục nói: “Trần Bách Nhã và cháu từ nhỏ đã không hợp nhau, cháu biết là do sự xuất hiện của cháu, cướp đi sự yêu thương của ông, cướp đi quyền thừa kế nhà họ Ngô, nhưng điều này cũng không thế trách cháu được, rõ ràng cháu mới là con cháu nhà họ Ngô, còn anh ta chỉ là người của nhà họ Trần mà thôi.”
Giọng điệu của anh ta có chút uất ức, liếc nhìn ông cụ, sắc mặt của ông cụ trắng bệch không còn một giọt máu.
Ông cụ Ngô hiện giờ đang ở trong tình thế vô cùng khó xử, Trần Bách Nhã là đứa cháu mà quá trình trưởng thành của anh ta đều được ông cụ chứng kiến, mặc dù đứa trẻ này tính cách vẫn còn tùy tiện, trẻ con chưa trưởng thành, nhưng chung quy vẫn là người tốt bụng, có lẽ anh ta sẽ ghét Ngô Thành Nam nhưng cũng không đến mức sẽ làm ra chuyện này.
Nhưng Ngô Thành Nam nói rất có tình, có lý, phương diện nào cũng phù hợp, ông ta càng nghe thì lại càng cảm thấy có thể có khả năng này.
Những cảm xúc khác nhau đan xen trên khuôn mặt của ông cụ, cuối cùng ông cũng bình tĩnh lại.
“Chuyện này trước hết đừng nói ra bên ngoài, ông sẽ đi điều tra rõ ràng, cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”
Ngô Thành Nam biết dục tốc bất đạt nên ngoan ngoãn gật đầu, cho đến khi ông cụ đi khỏi sắc mặt anh ta mới trở nên nhăn nhó khó coi.
Anh ta đã nói đến mức độ