Thế nhưng, bây giờ An thị đang không ổn định, cô ta không thể ở chỗ này lãng phí thời gian với Trần thanh Minh.
Ngày mai có buổi họp báo quan trọng, vì vậy cô ta bị bảo vệ đẩy ra ngoài, gương mặt xám xịt mà rời đi Người trong bộ phận thiết kế nhìn thấy.
dáng vẻ thảm hại của cô ta, trước khi đi còn chửi bới Trần Thanh Minh.
Bọn họ liếc nhìn nhau, càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng, “Lần trước tổng giám đốc Trần tỏ tình chắc chắn là giả rồi”
“Chúng ta đã hiểu lầm anh ấ Lúc trước, Tổng giám đốc Trân đình chỉ công tác của Lạc Hiểu Nhã, bọn họ còn châm chọc Trần Thanh Minh ngay trước mặt anh ấy.
Bây giờ nghĩ đến lại thấy hơi tội lỗi, có một miếng bánh ngọt, tổng giám đốc Trần sáng nay không ăn sáng, bây giờ chắc là đói rồi”
“Tôi mang cho Tổng giám đốc Trần một cốc trà sữa, anh ấy thích uống”
Người của bộ phận thiết kế bàn tán sôi nổi, nghĩ cách bồi thường cho Trần Thanh Minh.
Ở bên này, sau khi Trần Thanh Minh đuổi An Bích Hà đi, thì lập tức gọi điện cho Lạc Hiểu Nhã.
Vừa mở miệng đã không còn vẻ lạnh lùng như lúc đối diện với An Bích Hà, chẳng khác nào một tên ngốc mà khoe khoang: “Hiểu Nhã, cô biết không? Hôm nay, An Bích Hà tới công ty gặp tôi.
Cô ta vừa mở miệng đã đòi phẩm mẫu và bản thiết kế của sản phẩm mà chúng ta định cho ra mắt vào họp báo tháng sau.
Cô xem sao người này lại tham lam như vậy”
Lạc Hiểu Nhã vừa trao đổi xong với điều tra viên của Cách Lệ Tâm, bây giờ đang rảnh, bèn cầm điện thoại đi ra ngoài, hỏi anh ta: “Có phải anh vừa ngả bài với cô ta không?”
“Đúng vậy, bây giờ Phương Ly từ chức rồi, An Bích Hà thì sứt đầu mẻ trán, lo thân mình còn chẳng xong.
Buổi họp báo ngày mai chắc chắn sẽ không kịp”
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã cũng biết rõ, sang nay cô cũng đã biết chuyện xảy ra với An thị.
Mặc dù chỉ một một vài người truyền tai nhau nhưng Trần Thanh Minh biết cô quan tâm tình hình của An Bích Hà nên đã không nhịn được mà kể hết cho cô nghe.
“Chúng ta còn phải chờ xem buổi họp báo.
ngày mai, nếu thất