Cả hai người đàn ông đều không phản ứng.
Lý Gia Minh biết sức của mình mạnh bao.
nhiêu, làn da của người phụ nữ thường mềm mại, chắc chẳn sau cú đập vừa nãy cô đã bị thương.
Thấy cậu ta lại mở cửa, Lạc Hiểu Nhã sợ cậu †a sẽ đóng cửa lần nữa, cô không ngại thương tích của mình mà đem cả người dựa vào khung cửa ngăn cản cậu ta đóng cửa.
“Tôi có chuyện muốn tìm cậu, liên quan đến tính mạng con người, rất gấp.”
Lý Gia Minh rời thành phố An Lạc, cắt đứt liên hệ với những người đó, đột nhiên có người lạ từ thành phố An Lạc đến cửa, cậu ta cũng đã đoán được mục đích của hai người.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt nước mắt lưng tròng, vẫn cố nén đau, vịn vào khung cửa Lý Gia Minh đột nhiên mềm lòng, thở dài: “Hai người vào đi.”
Nhìn thấy thái độ mềm lòng của cậu ta, Lạc Hiểu Nhã vui mừng khôn xiết, nước mắt đã tích tụ lại rơi trên mặt đất.
Nhìn thấy vậy, Lý Gia Minh đột nhiên lui về phía sau hai bước: “Đừng khóc, tôi cho cô vào.”
Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu nhìn nhau, vừa cười vừa khóc.
Bọn họ không bị Lý Gia Minh từ chối đã là thắng lợi không nhỏ.
Quý Tiêu Châu nhíu mày nhìn cô, đỡ lấy cánh tay cô, nhỏ giọng dạy dỗ: “Vừa rồi cậu ta đóng cửa nhanh như vậy, sao cô lại đưa tay.
vào? Cũng may là cậu ta kịp thời buông tay.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì phải giải thích với anh Hoắc thế nào đây?”
Lạc Hiểu Nhã cười ngượng ngùng với cậu ta: “Tôi chỉ hành động nhanh hơn não mà thị Suy nghĩ của cô lúc đó là nằm bắt cơ hội này, Lý Gia Minh là cơ hội duy nhất để trả lại sự trong sạch cho bố cô.
Làm sao Quý Tiêu Châu có thể không biết suy nghĩ của cô, cậu ta thở dài không nói gì.
Lý Gia Minh lấy hộp thuốc đưa cho Quý Tiêu Châu, nhờ cậu ta bôi thuốc mỡ cho Lạc Hiểu Nhã, còn mình tự đi vào bếp pha trà.
Lúc cậu ta bưng tách trà ra, Quý Tiêu Châu đã bôi thuốc xong.
“Cánh tay của cô