Trong lúc bọn họ nói chuyện trong thư phòng, Lạc Hiểu Nhã ôm hộp quà đi vào phòng ngủ của mẹ Hoắc.
Gõ cửa một cái.
Bên trong mơ hồ truyền đến giọng nói: “Vào đi”
Cô đẩy cửa đi vào, trông thấy tình hình trong phòng, hơi sửng sốt một chút.
Lúc trước tới, căn phòng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, không gian cũng rất lớn, nhưng lần này, trên giường trên ghế, toàn bộ đều bày đầy quần áo, các loại lễ phục, giày cao gót.
Trên bàn cùng bày đầy trang sức, chồng chất thành núi.
Lúc Lạc Hiểu Nhã đang ngu ngu ngơ ngơ, trông thấy mẹ Hoắc từ trong phòng chứa quần áo đi ra, bực bội nói: “Anh giúp em tìm… Ô kìa! Hiểu Nhã!”
Lúc bà ấy trông thấy Lạc Hiểu Nhã đứng ở cửa, hơi sửng sốt, lập tức nở một nụ cười vui mừng, bước nhanh về phía cô.
“Cô tới thật là đúng lúc, mau tìm cho bác gái một bộ quần áo, buổi tối tôi phải tham gia một bữa tiệc sinh nhật của chị em”
Lạc Hiểu Nhã chợt hiểu ra, chẳng trách căn phòng bày đầy quần áo và trang sức.
Cô nhìn thoáng qua mấy bộ quần áo ở trên giường, các loại kiểu dáng màu sắc gần như đều có hết, cơ bản đều là thiết kế của nhãn hàng nổi tiếng, rất là đẹp.
Nhưng quá nhiều quần áo, rất dễ gây hoa mắt.
Mẹ Hoắc chỉ vào những bộ quần áo này, nhíu mày: “Tôi thật sự không tìm ra được, cảm giác mỗi bộ mặc lên người, không có điểm khác biệt, cũng không có cái nào khiến tôi hài lòng.
Nhưng mà trang sức, tôi đã chọn xong rồi”
Bà ấy cầm lên một sợi dây chuyền trân châu: đẹp không? Là bác trai cô hôm qua tặng cho tôi: Lúc mẹ Hoắc nói câu này, khuôn mặt còn nở một nụ cười như thiếu nữ, gương mặt trắng nõn, hai má đỏ ửng, thoạt nhìn không hề giống với dáng vẻ vênh váo hung hăng lúc trước, mà còn có chút dễ thương.
Lạc Hiểu Nhã nhìn nụ cười trên mặt bà ấy, cũng không tự chủ được lây nhiễm, khóe đuôi mắt cũng có ý cười.
Sợi dây chuyền trân châu kia quả thực rất đẹp, hạt trân châu trắng tròn tròn, có ánh nhũ lấp lánh, trông