Anh còn đang bận suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi của An Bích Hà.
Đến khi anh hoàn hồn lại thì cô ta đã đi tới trước mặt anh.
Tất cả những người xung quanh đều vô thức dỏng tại lên để nghe bọn họ nói chuyện.
Cảnh tượng vừa rồi đúng là ngoài sức tưởng tượng, chồng chưa cưới đứng trước mặt An Bích Hà ôm vợ cũ.
An Bích Hà nhất định là không chịu được nữa, ai cũng muốn biết xem hai người này sẽ nói gì với nhau.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Tùng Quân nhìn những người đang hóng chuyện xung quanh bằng khuôn mặt không biểu cảm gì.
Đám đông cũng biết hai người đó chuẩn bị nói những chuyện mà bọn họ không thể nghe được nên nhanh chóng tản ra bốn phía.
Chỉ còn hai người đứng trong một không gian rất lớn.
An Bích Hà hít vào một hơi, đúng là những chuyện sắp tới không thích hợp để người khác nghe thấy..
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ không hủy hôn ước đầu.
Cho dù anh có thích em hay không thì em cũng không hủy hôn ước.
Em tin rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sớm muộn gì anh cũng thấy được điểm tốt của em.
Em sẽ thích anh nhiều hơn nữa, trải qua ngày tháng em tinh mình có thể cảm hóa được anh”.
Đôi mắt hạnh của An Bích Hà vô cùng dịu dàng, cô ta nhìn Hoắc Tùng Quân đầy ngưỡng vọng, vẻ mặt cũng vô cùng kiên định.
Hoắc Tùng Quân cũng không ngờ An Bích Hà suy nghĩ một hồi rồi vẫn nói ra những lời như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chán ghét.
“An Bích Hà, tôi đã nói rồi tôi không có tình cảm gì đặc biệt với cô hết.
Đây không phải là vấn đề thời gian ngắn hay dài, không thích thì là không thích thôi.”
An Bích Hà cảm thấy không phục: “Vậy còn Lạc Hiểu Nhã thì sao, có phải lúc đầu anh cũng không thích cô ta nhưng cuối cùng sau ba năm sống khung với nhau, anh vẫn thích cô ta đúng không?”
Hoắc Tùng Quân ngây người, hàng lông mày dài rũ xuống, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn vô cùng thu hút những ánh mắt lại lạnh lùng vô tình.
Anh và Lạc Hiểu Nhã không phải sau ba năm sống chúng mới có tình cảm mà phải nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên,
Buổi tối rét mướt có tuyết rơi đó, anh ngồi trong xe nhìn thấy Lạc Hiểu Nhãquỳ gối bên đường ôm lấy mẹ.
Cô nhếch nhác thảm hại nhưng lại trong ngần như tuyết, giống như thiên thần bị mất cánh rơi xuống trần gian và đang lăn lộn trong khổ sở.
Từ khi nhìn thấy cô, anh đã biết mình có tình cảm khác với cô.
Nếu như không phải vì thích cô, anh sẽ không bỏ mặc sự ngăn cản của bố mẹ, không quan tâm đến chuyện cô bị mù, không quan tâm đến gia cảnh bình thường của cô để cưới cô về nhà, yêu thương chiều chuộng cô suốt ba năm qua.
Trong suốt ba năm đó, anh không hề thừa nhận tình cảm của mình.
Anh luôn tự thuyết phục mình rằng anh cưới cô là để cứu An Bích Hà.
Nhưng từ khi Lạc Hiểu Nhã mất tích không thấy tung tích đầu,