Lớp trang điểm trên mặt bà ta quả thực quá dày, có lẽ vì để che đi những nếp nhăn nên đã đánh quá nhiều phấn phủ, nhìn xa thì không sao nhưng nhìn gần liền có thể thấy rõ phấn không ăn mặt nên rơi xuống”
Sao bà ấy có thể quên được Lạc Hiểu Nhã trước nay đối với kẻ thù thì đâm chọc phải nói là không ai bằng, lần trước lúc gặp chuyện ở ngân hàng, cô nói bà ấy trang điểm sặc sỡ, còn kêu bà ấy dùng đồ trang điểm chống nước.
Lần này rốt cuộc đến phiên bà Trần được trải nghiệm.
Mẹ Hoắc hả hê từ trong túi xách lấy ra hộp phấn rồi hướng về phía bà ta vẫy vẫy vài cái: “Tôi có mang theo ít đồ trang điểm, bà có muốn dặm lại lớp phấn trên mặt không”
Bà Trần bị hai người bọn họ lấy ra làm trò đùa thì vô cùng tức giận, bà ta đã có tuổi nên vô cùng chăm chút cho gương mặt của mình, căn bản không chịu được mấy lời châm chọc như vậy.
Vậy mà hai người này lại ở dám trước mặt bà dân thiên hạ nói về chuyện.
Bà ta một bên che mặt một bên trợn mắt nhìn hai kẻ đầu sỏ.
kia, lớp phấn dày cộp kia cũng không che được gân xanh đang nổi lên ở huyệt thái dương.
“Cô, mới tí tuổi đầu sao lại không biết phép tắc như thế!”
Lạc Hiểu Nhã bị chỉ trích, vô tô mở to hai mắt, oan ức than thở cùng mẹ Hoắc: “Tôi cũng chỉ là sợ vị phu nhân đây bị người †a cười nhạo nên tốt bụng nhắc nhở mà thôi, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có, còn bị mắng nữa chứ.
Bác gái, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà Trần, chẳng lẽ trước đây còn đã vô tình làm gì đắc tội người ta, mới để cho bà Trần tỏ thái độ như vậy, vừa mới gặp liền chỉ trích con”
Mẹ Hoắc võ nhẹ lên mu bàn tay cô, liếc bà ta một cái rồi nhàn nhạt nói: “Không phải lỗi của cô, là do tính bà ta vốn dĩ đã như vậy.”
Bà Trần nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, dẫn tới không ít ánh mắt nhìn về đây liền nổi giận đùng đùng đi tới nhà vệ sinh dặm lại phấn.
Mẹ Hoắc nhìn bóng lưng của bà ta mà hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ đó vẫn đáng ghét như vậy, rõ là không ưa nhau nhưng vẫn thích tới kiếm chuyện Lạc Hiểu Nhã nhìn theo bà Trần, hơi nheo mắt muốn nhìn kỹ bộ váy dạ hội kia.
Cảm nhận được