“Vậy chúng ta cứ buông tha cho nó như vậy à?”
Trần Bách Nhã thấy bà ta rốt cục nói ý muốn của mình, bờ môi cong cong, nói bên tai bà ta: “Mẹ chỉ cần giúp con ở lại Ngô Đạt là được rồi, chờ đến khi mọi chuyện thỏa đáng, con sẽ giúp mẹ đối phó với An Bích Hà”
Bà Trần tự cân nhắc một chút, nghiêm túc mà gật đầu nhẹ: “Được”
Trần Bách Nhã thấy bà ta đồng ý thì trong lòng nhẹ thở ra một hơi, nhưng thấy nốt sởi trên mặt và cổ của bà ta thì lại tràn đầy đau lòng.
Mẹ anh ta vẫn luôn thương yêu anh ta, mặc dù lợi dụng bà thì rất áy náy, nhưng trước mắt người có thể khiến cho ông cụ thay đổi chủ ý thì chỉ có mẹ mà thôi.
Từ sau khi cậu rời khỏi Ngô Đạt, người ông cụ Ngô thương nhất là mẹ Chuyện lần này tới vừa đúng lúc, anh ta có thể thừa cơ mượn chuyện này để nói chuyện của mình.
Trần Bách Nhã một bên giúp bà Trần thoa thuốc, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Kỳ thật trong lòng anh ta rất rõ ràng, An Bích Hà cũng không phải cố ý bán loại váy chất lượng kém này cho mẹ của anh ta.
Mấy cái vị phu nhân kia cũng mặc mấy bộ váy này, nhưng vì chỉ mặc trên người một lát vì thấy vải của bộ lễ phục không thoải mái, hơn nữa váy của các bà cũng không có dùng nhiều thuốc nhuộm như vậy, làn da cũng không phải rất mẫn cảm, cho nên mới xuất hiện việc dị ứng nghiêm trọng như vậy.
Đây chỉ là một chút nhân tố khách quan cộng thêm vấn đề thể chất của bà Trần nên mới dẫn đến sự khác biệt này.
Vốn dĩ anh ta cũng không muốn lợi dụng người thân của mình, nhưng ai bảo lần này ông cụ khiến cho trái tim của anh ta nguội lạnh rồi.
Chỉ nghe lời nói một bên của Ngô Thành Nam mà đã đá anh ta ra khỏi Ngô Đạt.
Rõ ràng Ngô Thành Nam không thể trị khỏi chân, đã là người tàn phế, căn bản là không xứng đáng có được loại thiên vị này.
Rõ ràng trước khi anh ta trở về, tất cả mọi thứ của Ngô Đạt đều là của anh, là Ngô Thành Nam đoạt đồ vật của anh ta.
Trần Bách Nhã nghĩ thế, nỗi áy náy trong lòngcũng phai một chút,