“Đi, đi ‘Khinh Hà, không khiến cho cô ta phải đóng cửa, mẹ không mang họ Ngô nữa”
Ngô Thiên Lan nói xong, điện thoại “leng keng” một tiếng, bà ta cho rằng là có tin tức gì, kết quả phát hiện là một thông báo tin tức, lúc đang chuẩn bị đóng lại, đột nhiên trông thấy một cái tên quen thuộc “Khinh Hà”.
Bà ta vội vàng nhấn vào, nhìn nội dung của tin tức, con mắt càng lúc càng mở lớn.
“Bách Nhã, nhanh, nhanh đến ‘Khinh Hà, trong tin tức nói đã có người bắt đầu làm loạn ở bên kia, chúng ta mua đến”
Trần Bách Nhã đang lái xe, không biết được đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta rất nghe lời Ngô Thiên Lan, lập tức tăng tốc đi đến bên kia.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu đã đến cửa của cửa hàng.
Nơi này là cửa hàng tổng lớn nhất của ‘Khinh Hà ở thành phố S.
Hai người trực tiếp đi lên tầng cao nhất, vừa ra thang máy, đã nhìn thấy không ít người ở cửa tiệm hò hét ầm ï.
Tâng ngoài là người vây xem, tầng tầng lớp lớp, che lại hết cảnh tượng ở bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng phụ nữ bén nhọn ồn ào ở bên trong.
“Các người hôm nay nhất định phải cho tôi một câu giải thích, nếu như không có biện pháp giải quyết, tôi sẽ ở lại cửa tiệm của các người không đi, có bản lĩnh các người cứ báo cảnh sát, tôi xem ai dám bắt tôi đi”
Trần Bách Nhã che cho Ngô Thiên Lan chen vào, tới gần bên trong, bọn họ mới nhìn rõ, có mấy người phụ nữ, trong tay cầm túi mua sắm của “Khinh Hà”, còn có hóa đơn mua quần áo, khí thế hung hăng mà tranh luận với nhân viên của cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng sốt ruột không xong, sắc mặt tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, vẫn luôn giải thích với mấy người phụ nữ này, nhưng căn bản khai thông không được.
Ngô Thiên Lan phát hiện làn da của người phụ nữ dẫn đầu cũng có mảng sởi rất lớn như bà ta, từng mảnh từng mảnh đỏ rừng rực, đặc biệt đáng sợ.
Ánh mắt của bà ta tối ngầm, nhìn Trần Bách Nhã một bên, quả nhiên thấy Trần Bách Nhã có chút chột dạ.
Ngô Thiên Lan biết mình bị con trai lừa, nhưng bà ta thật sự không có tức giận như vậy, tình trạng hiện tại của Bách Nhã cũng có thể hiểu được.
Hai người ở một bên