Tuy An Bích Hà đã biết trước kết quả của việc này, nhưng chính tai nghe anh ta nói ra, đáy lòng cô ta vẫn trầm xuống.
Chẳng lẽ chuyện này đã không còn chỗ để xoay chuyển được nữa hay sao?
Ngô Thành Nam không nhìn cô ta, anh ta lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút rồi nhíu mày và đưa điện thoại cho An Bích Hà.
“Khinh Hà đã không thể cứu được nữa rồi.
Cho dù cô có cố gắng làm điều gì thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn được nữa.
Cô tự mình xem cái này đi”
An Bích Hà tỏ ra có chút không hiểu.
Kết quả là khi cô ta cầm lấy chiếc điện thoại di động và nhìn thấy tin tức trên đó, ánh mắt kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Khinh Hà” đã kết thúc!
Trong phòng làm việc của Trần Thanh Minh, sắc mặt Lạc Hiểu Nhã và Trần Thanh Minh đều nghiêm nghị khi nhìn vào.
điện thoại di động của mình.
Một lúc lâu sau, Lạc Hiểu Nhã mới nặng nề thở dài một hơi: “Tuy rằng tôi cũng rất muốn ‘Khinh Hà’ đóng cửa để khiến cho An Bích Hà phải nhận sự trừng phạt thích đáng, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vật Trên màn hình điện thoại di động lúc này là một đoạn tin tức.
Một cô gái mặc quần áo của “Khinh Hà” đã bị dị ứng rất nghiêm trọng, mà cô gái này lại bỏ lỡ khoảng thời gian điều trị tốt nhất, vì vậy việc cấp cứu không thành công nên cô gái đó đã qua đời.
Không ngờ lại khiến người khác thiệt mạng, “Khinh Hà” của An Bích Hà hoàn toàn không còn cách cứu nữa, hơn nữa cô ta còn phải trả một cái giá đắt.
Đoạn tin tức đó cũng nói đến tình trạng sức khỏe của cô gái tương đối yếu.
Cô gái đó bị hen suyễn, thường phải dùng thuốc để duy trì mà quần áo của “Khinh Hà” thực sự là nguyên nhân chính gây ra cái chết của cô gái đó.
Cho dù An Bích Hà có biện minh hay giải thích thế nào đi nữa, chỉ sợ là cô ta vẫn sẽ phải trả một cái giá đắt cho việc.
này.
Trần Thanh Minh cũng tỏ ra có chút không đành lòng mà dời mắt ra khỏi chiếc điện thoại di động và nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã: “Sau này, chắc là chúng ta không cần phải ra tay nữa, An Bích Hà đã không còn khả năng để phản kích nữa rồi.
Cho.
dù cô ta không vào tù thì chỉ sợ rằng cô ta cũng sẽ phải bồi thường đến táng gia bại sản”
Hơn nữa theo như những gì anh ta được biết, trên tay An Bích Hà cũng không có tài