Chung Khánh Ngọc luôn đi theo An Bích Hà và cùng là bạn tốt của cô ta.
Chuyện này nhất định là do An Bích Hà chỉ định.
Không chỉ Lạc Hiểu Nhã nghĩ tới mà cả Hoắc Tùng Quân cũng nghĩ ra.
Anh quay đầu nhìn An Bích Hà, vẻ mặt khó chịu: “Cô muốn làm gì?”
“Em có thể làm được gì chứ?” Khuôn mặt An Bích Hà giả vờ vô tội: “Ý kiến đó là của Chung Khánh Ngọc đưa ra.
Mặc dù hai người chúng em có qua hệ tốt nhưng cũng không đến mức hình bón không rời.
Cô ta là một người độc lập, em cũng cảm thấy khó hiểu không biết vì sao cô ấy lại đưa ra đề nghị này.
Có lẽ là vì nhà họ Chung tặng quà lớn”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, rõ ràng là anh không tin những gì cô ta nói, lý do cô ta đưa ra vẫn còn quá nhiều lỗ hổng.
Hai tay Lâm Bách Châu siết chặt, anh nói nhỏ bên tại Lạc Hiểu Nhã: “Không sao đâu, anh có chuẩn bị thừa một phần quà, một lát nữa em.”
“Anh không cần phải lo đâu” Lạc Hiểu Nhã nhìn anh ta cười an ủi: “Đến chúc thọ bác Lâm làm sao tôi không chuẩn bị quà được.
Anh yên tâm đi, tôi lo hết mọi chuyện rồi.”
Lâm Bách Châu thấy cô có chuẩn bị từ trước thì mới yên tâm, đúng là anh ta đã lo lắng thừa.
Lạc Hiểu Nhã từ trước tới giờ đều suy nghĩ chu toàn, sau khi trải qua nhiều chuyện, cô càng trở nên trưởng thành hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đem quà tới tặng, những người ở đây đều là những người giàu có nên món nào cũng vô cùng quý giá.
Đồ cổ, trân châu Nam Hải, vòng Tử Đàn Tiểu Diệp cao cấp, vàng bạc trang sức… khiến mọi người đều hoa mắt chóng mặt.
Tất cả những món quà tặng đều có một đặc điểm là rất đắt.
Đến lượt An Bích Hà, cô ta mỉm cười rồi đi tới trước mặt bố Lâm đưa món quà của nhà họ An cho người đem lên.
Là một đóa san hô đỏ, mặc dù không phải quá lớn nhưng có màu đỏ huyết bò, vừa nhìn cũng biết có giá không rẻ, thậm chí còn có thể nói đây là một cực phẩm.
Mặc dù bố Lâm không hứng thú với thứ này lắm nhưng loại san hô đỏ này đúng là hiểm có khó tìm nên ông cũng gật đầu với An Bích Hà biểu thị hài lòng với món quà này.
Trong lòng An Bích Hà càng đắc ý hơn.
Để tìm đóa san hô này, nhà họ An đúng là đã phải bỏ ra không ít tâm sức.
Nhìn những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng coi như được nở mày nở mặt.
An Bích Hà đang chuẩn bị bước xuống thì nhìn sang Lạc Hiểu Nhã đang đứng một bên.
Bước chân cô ta dừng lại, cô ta nhìn bố Lâm rồi nói rất dịu dàng: “Bác Lâm, Cô