Ngô Thành Nam nói xong thì hung hăng đè lên người cô ta.
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Hiểu Nhã gian nan mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Mất một lúc lâu, ý thức của cô mới trở về.
Cô giật giật cánh tay, trong nháy mắt hít vào một hơi, cô cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ vị trí không thể nói ra, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng một câu: “Hoäc Tùng Quân, tên súc sinh này”
Tên biến thái này quả thực không phải là người, tối hôm qua cô đã bị lăn qua lăn lại.
Cả người cô như bị tách ra thành từng mảng, động một cái là lập tức cảm thấy đau.
Toàn thân trên dưới và làn da trắng sứ của cô tại hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn.
Người này tối hôm qua, tối hôm qua lại…
Lạc Hiểu Nhã nghĩ mà mặt lập tức đỏ như thiêu như đốt đến tận cổ.
Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Cũng không biết người này lấy thể lực từ đâu ra, vậy mà anh lại có thể làm loạn đến tận khi trời sắp sáng mới buông tha cho cô.
Sau đó, anh vẫn còn có sức để ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Lạc Hiểu Nhã khi đó đã không còn một chút ý thức nào.
Cô gần như là đang ngủ say mà để mặc anh rửa dọn sạch sẽ rồi nhét mình vào trong chăn.
Gió thổi qua cửa sổ, thổi vào rèm cửa làm cho những tia nắng mặt trời chiếu vào trong phòng.
€ô híp mắt nhìn ánh năng mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Cô vội vàng từ trên giường đứng dậy, cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi và đau đớn để mặc quần áo.
Lúc đi vào phòng tắm, vừa hay cô lại va phải Hoắc Tùng Quân.
Anh đã mặc xong quần áo.
Cả người không có một chút mệt mỏi nào, thoạt nhìn thì thấy anh đang có tinh thần sáng láng.
Thật giống như vừa được thải âm bổ dương vậy.
Mà Lạc Hiểu Nhã chính là người đáng thương giúp anh thải âm bổ dương.
Hoäc Tùng Quân thấy cô lảo đảo từ trong phòng ngủ đi ra, vội vàng ôm lấy eo cô, quan tâm nói: “Cẩn thận một chút, thân