Lạc Hiểu Nhã đang vùi đầu vào lưng anh, cảm nhận được sự nghi ngờ nên đã ngẩng đầu lên, cô chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn anh và nói: “Anh không nỡ để em rửa bát, em cũng không nỡ để anh rửa bát”
Tay của cô là tay của một nhà thiết kế, nhưng tay của Hoáắc Tùng Quân cũng là tay của một tổng giám đốc chuyên ký chỉ phiếu, tay của anh cũng cần được bảo vệ.
Sau khi Hoắc Tùng Quân hiểu ra thì hơi ngẩn ra một lúc, cô muốn mua thì mua, như vậy thì anh càng có nhiều thời gian bên cô hơn.
Lạc Hiểu Nhã được Hoắc Tùng Quân đưa đến chỗ làm việc, sau buổi tối hôm qua quan hệ của cô và anh càng thân thiết hơn, hai người quấn quýt một hồi lâu thì anh mới buông.
tha cho cô xuống xe.
Lạc Hiểu Nhã khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi cũng hồng hào mê người.
Khi Cách Lệ Tâm nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã thì không khỏi ngạc nhiên và cười hỏi: “Hiểu Nhã, hôm nay trông cô đẹp quá, cô đã trang điểm chưa vậy?”
Lạc Hiểu Nhã sững sờ một lúc, hôm nay cô dậy muộn quá nên không kịp trang điểm.
Quan hệ của cô và Cách Lệ Tâm vốn dĩ đã rất thân thiết, cô ta nhìn làn da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú của Lạc Hiểu Nhã thì không kìm được mà đưa tay lên sờ.
Kết quả là trên tay cô ta không có một vết hồng nào.
Cách Lệ Tâm kinh ngạc nhìn Lạc Hiểu Nhã, sau đó mở lòng bàn tay ra cho cô xem: “Không cần trang điểm mà vẫn xinh đẹp như vậy, bí quyết dưỡng da của cô là gì vậy? Tôi cũng muốn thử xem”
Ngay sau khi nghe thấy những lời này, hai má Lạc Hiểu Nhã đột nhiên đỏ bừng, khuôn mặt cũng nóng lên vì hoảng hốt.
Cách Lệ Tâm thấy cô lâu không trả lời thì tò mò quay sang nhìn cô.
Cách Lệ Tâm cao hơn Lạc Hiểu Nhã nên khi cô ấy cúi xuống nhìn Lạc Hiểu Nhã thì đã thấy dấu vết mờ mờ trên cổ, cô ta đột nhiên cong môi cười.
tôi hiểu rồi.
Thảo nào anh Hoắc muốn xin nghỉ phép cho cô, theo cách nói của người Hàn Nguyệt thì đây được gọi là “âm dương hòa hợp” đúng không?”
Cách Lệ Tâm ở Hàn Nguyệt đã lâu và cũng đã nghiên cứu về văn hoá của Hàn Nguyệt, cô ta nói chuyện ngày càng trơn tru, từ vựng cũng biết nhiều hơn, thỉnh thoảng cô ta sẽ nói ra một vài từ khó hiểu, Lạc Hiểu Nhã đã quá quen với điều này rồi.
Nhưng trong phút chốc cô lại thấy lúng túng khi nghe đến bốn chữ “âm dương hoà hợp”.
Cô khó chịu ho khan một tiếng, sau đó