Quần áo được cho vào túi, ống kính camera di chuyển qua và có thể thấy chất lượng quần áo thực sự không tốt.
“Khi tôi mua chiếc váy này, tôi ngửi thấy mùi hắc và chất lượng không được tốt lắm.
Nhưng tôi nghĩ rằng Khinh Hà là một thương hiệu nổi tiếng và giá của chiếc váy này không hề rẻ chút nào.
Tôi cứ nghĩ nó sẽ không có vấn đề gì cả, có lẽ nó để trong kho lâu nên mới có mùi khó chịu.
Tôi đã giặt nó nhiều lần và lúc hết mùi đã để con gái tôi mặc vào, tôi không ngờ được..” Người vợ vừa nói vừa khóc.
Người chồng ôm người vợ vào lòng và kiềm chế để mình không khóc, ông ấy mang biên bản xét nghiệm quần áo ra đặt trước ống kính.
“Đây là biên bản xét nghiệm quần áo, còn đây là kết quả khám nghiệm tử thi của con gái tôi.
Tất cả băng chứng đều có ở đây, chúng tôi sẽ không để chuyện này lắng xuống và không muốn con gái mình chết một cách oan uổng” Người chồng nhìn thẳng vào máy quay, trong mắt hiện lên sự kiên định.
An Bích Hà cảm thấy như mình bị ánh mắt này nhìn xuyên thấu, cô ta hoảng sợ đi vòng qua Ngô Thành Nam: “Người này.
điên rồi, ông ta lấy tiền của tôi…”
Giọng nói cô ta ngừng lại khi nghe thấy giọng nói trong video.
Người chồng đưa hai thẻ ngân hàng ra trước máy quay và nói với vẻ chế nhạo: “Đây là khoản tiền mà An Bích Hà, người phụ trách Khinh Hà đã giao cho chúng tôi.
Cô ta muốn dùng số tiền này để bắt chúng tôi im lặng”
Ông ấy lạnh giọng nói: “An Bích Hà, tôi muốn nhắc nhở cô rằng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng tiền.
Cô là đồ máu lạnh và độc ác, tôi không giống cô, tôi không thể để con gái mình chết một cách oan uổng”
An Bích Hà nắm chặt ngón tay, thân thể cô ta ngày càng lạnh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Người này thực sự đã nói hết tất thảy mọi điều trước máy quay, không những thế còn công khai tên cô ta.
Đầu óc An Bích Hà có chút choáng váng, trong nháy mắt cơ thể cô ta như mất đi sức sống.
Cô ta nhanh chóng đi về phía Ngô Thành Nam và nói: “Không thể để bọn họ tiếp tục nói nữa, bọn họ sẽ kiện tôi… “
“Đừng lo lắng” Ngô Thành Nam nhướng mày, vẻ u ám trên mặt anh ta ngày càng trầm trọng.
Khi anh ta nói ra những lời này, An Bích Hà lập tức ngoan