“Nếu em làm phiền anh thì em xin lỗi..”
“Không sao, nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp nói cho anh biết” Hoắc Tùng Quân ngắt lời cô, nhẹ giọng nói.
Trong lòng anh không gì có thể sánh được với nhu cầu của Lạc Hiểu Nhã, chỉ cần nó không nguy hiểm đến tính mạng thì anh có thể ngay lập tức gạt nó sang một bên.
Lạc Hiểu Nhã nói: “Sáng nay, tin tức của Khinh Hà đột nhiên bị xuất hiện.
Anh có biết chuyện này không?”
Hoắc Tùng Quân “ừ’ một tiếng rồi giải thích: “Ngô Thành Nam giúp cô ta trấn áp tin tức, anh đã cho người thao túng để tung ra tất cả những tin tức trước đó.”
Lạc Hiểu Nhã biết điều đó, chả trách tin tức lại bùng lên một cách tập trung như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, cô vội vàng nói: “Tùng Quân, bố mẹ của cô gái đó phát sóng trực tiếp và nói muốn kiện An Bích Hà.
Em sợ bọn họ có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng”
€ô vội vàng nói tiếp: “Hoắc Tùng Quân, tạm thời anh có thể cho người đến tìm và bảo vệ họ được không?”
Lạc Hiểu Nhã khá do dự khi nói ra điều này, cô sợ sẽ gây phiền phức cho Hoắc Tùng Quân, nhưng chỉ có anh mới có thể làm được điều này.
Nhắm vào An Bích Hà nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng bọn họ không ngờ An Bích Hà lại có thể làm ra loại việc này, chó cùng rứt giậu, làm hại đến người vô tội.
Lạc Hiểu Nhã không muốn nhìn hai người kia gặp tai nạn nữa.
Vừa rồi khi cô nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp của cặp vợ chồng kia, trong đầu hiện lên hình ảnh của bố mẹ mình, cô cảm thấy có chút không đành lòng.
Hoắc Tùng Quân thở dài và nhẹ giọng nói: “Anh đã đoán được em sẽ nói điều này nên anh đã cho người đến đó rồi.
Hiểu Nhã, em đừng lo lắng, nhất định sẽ giữ được an toàn cho bọn họ”
Lạc Hiểu Nhã sững người một lúc, cổ họng cô như bị cục bông chặn lại, khóe mắt ươn ướt: