Nếu có thể tôi chỉ hận không thể chém các người thành trăm mảnh.
Nhưng tôi biết tôi không có quyền có thế, không có gì để dựa vào, còn các người… Ngoại trừ mấy người các người, chỉ sợ còn có không ít người.
Cho dù tôi chế ngự được các người, cũng không có khả năng chế ngự được tất cả mọi người.
Tro cốt con gái tôi vẫn gặp nguy hiểm, tôi không thể mạo hiểm như vậy được”
Những lời này quả thật rất phù hợp với tình huống hiện tại của ông ấy, trong lòng tên đàn em của Ngô Thành Nam buông lỏng một chút, cũng không nghi ngờ ông ấy nữa.
Tên đàn em thông qua mắt mèo nhìn một chút, nói nhỏ với người cầm đầu: “Ngoài cửa quả thật chỉ có một người.”
Họ thoải mái hơn, nói với Tôn Phùng: “Ông biết cách để đối phó với tên đó chứ? Nhanh đuổi đi đi, chúng tôi phối hợp với ông.”
Tôn Phùng mím môi, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói với họ: “Các người vào phòng ngủ trốn đi, tôi đi nói với anh ta”
Mấy tên đàn em của Ngô Thành Nam cũng không nghĩ nhiều, cầm đồ đạc trốn vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Tôn Phùng nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong mắt hiện lên một suy nghĩ sâu xa, vừa chuẩn bị đứng dậy, vợ nắm chặt tay ông ấy, lắc đầu.
Bà ấy đang lo lắng, lo lắng người ngoài kia lại giống như: đám súc sinh vừa rồi, đến lúc đó có tận hai nhóm người, chỉ sợ bọn họ không ứng phó được.
“Không cần lo lắng, đã đến mức này rồi thì chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần thôi” Tôn Phùng nhỏ giọng an ủi, vỗ vỗ tay bà ấy, để bà ấy trốn ở bên cửa, rồi tự mình đi qua mở cửa.
Lúc đầu, khi những người đó giả vờ là người bán hàng gõ cửa bên ngoài, họ quá mệt mỏi, không phòng bị mà quên nhìn mắt mèo.
Lúc này Tôn Phùng phản ứng lại, nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật chỉ có một người.
Gương mặt nghiêm chỉnh, đẹp đẽ, đeo một cái kính khung vàng, có dáng vẻ tinh anh.
Nhưng ông ấy thật sự không biết người này.
Ông ấy nhíu mày, hít sâu một hơi rồi vẫn mở cửa ra.
Cánh cửa vừa mở ra, đã thấy đầu người đàn ông ngó vào, nhìn vào phòng bên trong, nhỏ giọng hỏi Tôn Phùng: “Chúng tôi đến để bảo vệ hai người, vừa rồi có ai đến hay không, bọn họ có làm tổn thương các hai người không?”
Tôn Phùng sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ, lần này ông ấy cược đúng rồi.
Ông ấy nhìn thoáng qua ngoài cửa, phát hiện ngoại trừ người đứng ở cửa, bên cạnh còn có không ít người.
Ai nấy đều lạnh lùng, trên người đều có dáng vẻ kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Không biết có phải do Tôn Phùng không mà ông ấy thấy khuôn mặt của những người này quả thật nghiêm túc lại lạnh