Khóe mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, nhìn Lạc Hiểu Nhã chăm chăm, quay đầu lại, trầm giọng nói: “Được rồi, tùy ý em!” Nói rồi anh đạp ga, chiếc xe nãy giờ chầm chậm lăn bánh với tốc độ không đổi, chợt lao vút về phía trước, chỉ giây lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Lạc Hiểu Nhã nhìn anh biến mất theo chiếc xe, siết chặt nắm tay đặt lên ngực mình, cảm giác như bị thủng một lỗ lớn ở đó, gió lùa lộ ra ngoài.
“Mày đúng là không ra gì, rõ ràng đã thất vọng tột cùng rồi, muốn từ Hoắc Tùng Quân nói, như thể phối hợp với anh ta, một vài tiếng sói trụ vang lên ở thung lũng cách đó không xa.
Lạc Hiểu Nhã chợt rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ có sói ở đây thật? Tại sao nhà họ Lâm lại xây biệt thự trên vùng núi có sói vậy?
Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại đau lòng.
“Lên xe thì tốt hơn, anh không đưa em về nhà, chỉ đưa em xuống núi thôi, đến chỗ có thể bắt được taxi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân ôn tồn.
Lạc Hiểu Nhã đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh Hoắc, tôi đã có bạn trai.
Anh là chồng cũ của tôi, cũng có vợ chưa cưới.
Chúng ta nên tránh nghi ngờ.
Vợ chưa cưới của anh đã lo lắng tôi sẽ quấy rầy anh.
Nếu để cô ấy biết anh chủ động mời tôi lên xe, cô ấy sẽ không bỏ qua đầu.
Còn cả mẹ anh nữa, nếu biết tôi với anh còn có liên quan gì đến nhau, không biết bà ấy sẽ làm ra những điều kinh khủng gì.
“Hoắc Tùng Quân, tôi thật sự không muốn dây dưa với anh nữa.
Trước giờ tôi không quan tâm đến việc anh lợi dụng tôi rồi bỏ rơi tôi.
Tôi xin anh, tha cho tôi đi có được không!”.
Cô dùng những lời lẽ rất quyết liệt và có thái độ cứng rắn.
Hoắc Tùng Quân từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, luôn làm theo cách của mình.
Dù ở bất cứ đâu cũng luôn có người nịnh bợ, tâng bốc anh.
Không ai có thể quyết định thay anh.
Anh đã nhiều lần nới lỏng giới hạn của mình vì Lạc Hiểu Nhã, đã bao dung cô, xin lỗi cô và lấy lòng cô.
Giờ lại thấy cô chỉ muốn gấp rút tránh xa mình, càng xa càng tốt, cầu xin xin anh hãy tha cho cô.
Nụ cười trên mặt Hoắc Tùng Quân tắt ngúm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt như đắm chìm trong hồ băng lạnh thấu xương: “Lạc Hiểu Nhã, em hận anh đến vậy sao?”
Khi nói ra điều này, trái tim anh thắt lại, cố chấp chờ đợi câu trả lời của cô.
Lạc Hiểu Nhã nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, siết thật chặt bàn tay, hồi lâu sau mới hung hăng gật đầu: “Phải, vậy nên anh hãy giữ khoảng cách với tôi đi, được không?”
Khóe mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, nhìn Lạc Hiểu Nhã chăm chăm, quay đầu lại, trầm giọng nói: “Được