Anh ta bước lại gần cô, vô sỉ đưa tay lên vết thương trên miệng cô.
Đột nhiên bị một bàn tay chạm vào làm cô giật nảy mình né tránh, đến khi quay sang thì lại thấy tên cặn bã Tiêu Phong.
Cô đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, nhưng hắn lại làm như không thấy nở nụ cười d@m đãng.
- Tình Tình, em sao vậy, sao lại để bị thương như vậy, anh sẽ đau lòng lắm đó.
Lời nói sến súa của hắn làm cô buồn nôn, cô khó chịu nói:
- Hừ, thì ra là tên khốn nhà anh.
Sao nào, món quà lần trước chúng tôi tặng… anh có hài lòng không? Ha.
Không nhắc thì thôi nhưng hễ nhắc tới thì hắn ta liền nổi nóng.
Hôm đó sau khi kết thúc cảnh diễn ở đoàn phim, hắn trở về nhà nhìn thấy dòng chữ trên cửa phòng ngủ, hắn hoảng hốt nhìn ngó xung quanh.
Hắn tìm mãi không thấy gì, mọi thứ trong nhà rất bình thường, không mất, cũng không thiếu.
Nhưng đến khi mở tủ quần áo lấy đồ đi tắm thì ối giời ơi, sắc mặt lập tức trở nên đen xì như cái đít nồi.
Cả tủ quần áo trở nên vô cùng sống động.
Hắn không cần đoán cũng biết là tác phẩm của ai.
Thấy sắc mặt lúc trắng lúc hồng của hắn, cô biết hắn chắc chắn rất hài lòng với món quà đó.
Cô nghĩ thật không uổng công ba người bọn họ dày công chuẩn bị.
Tiêu Phong bị cô mỉa mai vô cùng tức giận, liếc nhìn thấy dáng người xinh đẹp thì nổi lòng tà dâm, muốn chiếm lấy cô.
Ánh mắt hắn th ô tục nhìn khắp cơ thể cô, định đưa tay đụng vào người cô.
Cô lập tức né tránh, ánh mắt hắn nổi lên vẻ thích thú cùng d*c vọng đen tối, cố ý ép sát cô vào ghế.
Vốn cô chỉ cần một cú đá là có thể đá bay hắn thậm chí phá hỏng cái thứ đang muốn hại người kia nhưng trong đầu cô lại nghĩ ra một kế hoạch, cô muốn hắn phải thân bại danh liệt.
Sau đó cô lập tức kêu lên:
- Á, cứu tôi với…
Tiêu Phong thấy cô đột nhiên hét toáng lên thì giật mình, hắn sợ người khác phát hiện nên vội vàng lấy tay che miệng cô lại, cô không ngừng chống trả hắn.
Trùng hợp hôm nay tập đoàn MN cũng được mời nên Vương An Vũ là người đại diện thay Vương lão tới.
Ngay lúc đầu khi cô cùng Lâm Trạch Dương bước vào thì anh đã nhìn thấy cô.
Lúc đó anh đã định tới gặp cô nhưng không ngờ cô lại cùng Lâm Trạch Dương nhảy mở màn nên anh để kết thúc mới đi gặp cô.
Nhưng sau khi bài nhảy kết thúc anh không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tìm kiếm một hồi anh đi tới chỗ này thì nghe thấy tiếng kêu cứu, anh lập tức chạy đến thì thấy một tên đàn ông đang bịt miệng cô, anh tức giận chạy đến kéo hắn khỏi người cô, anh còn đấm một phát thật mạnh vào cái mặt đáng khinh của hắn, sau đó cởi áo ngoài khoác lên người cô, lo lắng ôm cô vào lòng che chở.
- Không sao rồi, đừng sợ… không sao…
Cô không ngờ anh lại ở đây.
Ngày đó sau khi tạm biệt họ cũng không liên lạc lại.
Giờ gặp lại đúng trong tình cảnh này, thật đúng là...
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, đáy lòng cảm thấy có lỗi.
Cô đã lừa anh, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai đã, cô phải xử lí tên khốn kia trước.
Anh thật sự rất lo lắng cho cô.
Từ trên người cô anh thấy được bóng dáng cô em gái đáng yêu ngày nào của mình, nên từ lâu đã coi cô như em gái mình, anh không muốn cô bị người khác khi dễ như vậy.
Nhiều người thấy có tiếng động liền vây quanh xem, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều người đến, không chỉ vậy mà còn có một vài phóng viên do nhà họ Y mời tới.
Họ Y cố ý mời phóng viên tới vì hôm nay Lâm Trạch Dương sẽ đích thân tham dự, như vậy sẽ cho nhà họ không ít mặt mũi trên giới kinh doanh.
Có người nhanh chóng nhận ra người bị đánh ngã dưới đất kia chính là nam diễn viên mới nổi, họ không ngờ hôm nay lại có được thu hoạch bất ngờ như vậy.
Tiếng máy ảnh, đèn nháy liên tục vang lên, Tiêu Phong thấy tình hình không ổn che mặt muốn chạy trốn nhưng Vương An Vũ là sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy thoát như vậy.
Anh ra lệnh bảo an bắt hắn lại.
Hắn bị hai người bảo an giữ lại không thể chạy thoát những vẫn điên cuồng giãy giụa.
Chuyện đã ồn ào như vậy chủ nhân bữa tiệc không thể không ra mặt, tất nhiên Lâm Trạch Dương cũng bị thu hút.
Anh tiến lại gần thấy một người đàn ông đang bị hai bảo an khống chế còn gần đó anh nhì thấy Vương An Vũ đang che chở cho một cô gái.
Tuy mặt cô đã bị chiếc áo che kín nhưng qua bộ vấy anh vẫn nhận ra đó là cô.
Anh thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra với cô liền vội vàng đi tới.
Anh giơ tay kéo áo chùm đầu cô xuống, khi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp giờ lại in năm dấu vân tay, môi bị rách chảy máu, anh cảm thấy đau lòng cho cô, đồng thời cũng tự trách bản thân mình đưa cô tới đây nhưng không bảo vệ cô chu toàn, để cô phải chịu ấm ức.
Anh bế cô rời khỏi nhưng trước khi đi anh nhờ Vương Anh Vũ giúp anh xử lí chuyện ở đây, còn anh sẽ đưa cô trở về.
Vương An Vũ cũng không nói gì thêm, anh biết bây giờ cô cần rời khỏi chỗ này.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Lâm tổng tài lại quan tâm cô gái đó như vậy, còn tự tay bế cô ấy rời đi nữa.
Y Thanh Dao mới đầu nhìn thấy bộ dạng cô như vậy thì còn vô cùng vui sướng nhưng rất nhanh sau đó liền tức giận khi nhìn Lâm Trạch Dương quan tâm, che chở cô như vậy.
Sau khi rời khỏi anh bế cô thẳng ra