Cầm hộp đồ trên tay giống như cầm củ khoai lang nóng vậy, Uyển Tình chỉ mong sớm ném trả lại cho anh.
Vì vậy, khi vừa đến công ty việc đầu tiên cô làm là mang đồ đi trả.
Mới sáng sớm Lâm Trạch Dương thấy cô tìm mình thì trong lòng không khỏi vui mừng nhưng giây tiếp theo anh lại thấy cô đặt một hộp đồ trên bàn anh.
Anh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô.
Cô nói:
- Tổng giám đốc, bộ đồ hôm qua của anh tôi đã giặt sạch rồi, trả lại anh.
Anh thấy cô đến chỉ để trả đồ thôi, trong lòng trùng xuống.
Anh không ngẩng đầu, nói với cô.
- Không cần trả lại, cô giữ đi.
Dừng một chút anh bổ sung thêm:
- Cô yên tâm, tiền công ty đã trả rồi.
Cô đưa cho tôi, tôi cũng không thể mặc được.
Cô đương nhiên biết anh không mặc được rồi nhưng giữ lại những món đồ có giá trị liên thành này cô thấy không được thỏa đáng.
Cô vẫn ngập ngừng muốn nói lời từ chối, nhưng anh không cho cô cơ hội đó, từ “nhưng” còn chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại.
- Thư kí Đinh, cô không có việc nào khác để làm thay vì ở đây đôi co với tôi vì một bộ váy sao?
Uyển Tình nghe ra được trong giọng nói anh không vui, vì vậy cũng không dám nói nhiều nữa.
Nếu như anh bảo cô giữ thì cô giữ vậy, cô nhất định sẽ cất cẩn thận phòng sau này anh hối hận muốn lấy lại.
Suy nghĩ này của cô đã biến Lâm đại tổng tài thành loại người keo kiệt, không giữ chữ tín, đồ đã cho đi lại đòi lại.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp lui ra ngoài.
Lâm Trạch Dương nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt chợt trầm xuống, trở nên sắc bén như muốn bóc trần vẻ ngoài ngụy trang lạnh nhạt của cô.
Đã có không ít lần anh thấy cô cười nói dịu dàng với người khác nhưng anh lại chưa từng được như vậy.
Cảm giác đó khiến anh rất khó chịu.
Trải qua chuyện hôm qua anh biết cô là người sống vì tình cảm, đối với người cô thương yêu cô không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ họ, càng không câu lệ dè dặt trong giao tiếp.
Nhưng khi tiếp xúc với anh, cô luôn mang một lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài khiến cho anh không thể nhìn thấu tâm tư của cô.
Mọi người thường nói anh thâm sâu khó lường nhưng họ không biết anh lại thất bại trước cô thư kí nhỏ của mình.
Anh vì cô mà cố xóa bỏ lớp vỏ bên ngoài đang bao bọc lấy cô nhưng anh lại không biết lớp vỏ đó do cô xây lên chính là vì anh.
Vì muốn được ở bên anh, cô phải học cách che giấu tình cảm, cất giữ nó vào sâu trong trái tim.
Chỉ có như vậy mới không bị anh phát hiện, cô mới có thể tiếp tục ở bên anh.
Dần dần năm tháng qua đi lớp vỏ bọc càng trở nên dày đặc, cứng rắn hơn, nó khiến cô trở thành con người như bây giờ trước mắt anh.
…
Vài ngày sau đó, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho ngày kỉ niệm năm mươi năm thành lập của tập đoàn.
Lâm thị là thành quả do ba anh lập lên từ hai bàn tay trắng.
Ông là người có tài trong giới kinh doanh nhưng vì ra tay không đủ tàn nhẫn,