Sau màn trình diễn ngớ ngẩn vừa rồi của tiểu thư nhà họ Y, mọi người đã rất nhanh nhập tiệc trở lại.
Lâm Trạch Dương cả buổi đã không thấy cô, cảm giác bữa tiệc trở nên nhạt nhẽo.
Anh phải thừa nhận “anh nhớ cô rồi”.
Trải qua một ngày dài đằng đẵng, sắc trời đã tối dần, bữa tiệc cũng đang đi vào kết thúc, người tham dự cũng đã ra về.
Tiếp theo sẽ là thời gian dành riêng cho nhân viên Lâm thị.
Các vị trí cao trong tập đoàn đều đã tham gia tiệc ban ngày giờ là thời gian họ nghỉ ngơi, chỉ còn nhân viên bình thường trong tập đoàn và Uyển Tình cũng có mặt trong bữa tiệc lần này.
Vì là tiệc cho nhân viên bên dưới nên cũng không cần quá câu lệ mọi người đều rất thoải mái với nhau.
- Chị Uyển Tình, chị Uyển Tình.
Uyển Tình vừa trở về nhà thay đồ sau đó mới đến bữa tiệc.
Vừa đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tiểu Hoa đang gọi cô.
Cô ấy cười cười, mừng rỡ khi thấy cô, chạy nhanh đến.
- Chị Uyển Tình, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi.
Hihi.
Cô mỉm cười nói với cô ấy:
- Sao vậy? Tìm chị có việc gì sao?
Tiểu Hoa nghe cô hỏi vậy thì hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ ngại ngùng nói với cô.
- Không có, chỉ là cả ngày không thấy chị đâu, em cảm thấy nhớ chị thôi.
Uyển Tình thấy cô như vậy, nhẹ nhàng nói:
- Cô bé này, có phải chúng ta mấy năm không gặp đâu, sao mà đã nhớ chị rồi.
Ha, chúng ta vào thôi, hôm nay có rất nhiều món ngon cho em đó.
Nói rồi cô đưa tay xoa đầu cô ấy giống như cô ấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy.
Làm xong động tác này Uyển Tình mới nhận ra hình như mình đã bị lây nhiễm thói xấu từ Trình Hạo từ bao giờ vậy.
Mà lúc này nhắc cô mới nhớ, kể từ lần trước vì đột nhiên xảy ra vấn đề nghiêm trọng cần anh ấy xử lí gấp, bữa cơm phải hủy bỏ.
Tối đó cô có gọi cho anh hỏi thăm tình hình, anh nói là đã giải quyết ổn thỏa rồi.
Sau đó vì quá bận mà cô và anh vẫn chưa liên lạc với nhau, đến giờ bữa cơm đó vẫn còn thiếu chưa ăn được.
Tiểu Hoa nhìn thấy cô thất thần như đang suy nghĩ gì đó thì lấy tay huơ huơ trước mặt cô, gọi hồn cô về.
- Chị Tình, chị đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?
Nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Hoa cô mới nhận ra vừa rồi mình quá chú tâm suy nghĩ mà quên mất.
Bấy giờ cô mới phản ứng lại.
- Ờ… không, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.Mình vào thôi.
Tiểu Hoa nghe cô nói vậy thì ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó vui vẻ theo bước chân cô tiến vào buổi tiệc.
Khi họ bước vào cũng đã có khá nhiều người có mặt, Tiểu Hoa đi bên cạnh cô líu ríu không ngừng.
Thấy cô đến mấy nhân viên đều rất nhiệt tình chào đón.
Ở đây ai mà không biết cô là thư kí nữ duy nhất bên cạnh anh nên tự nhiên cũng sẽ kính trọng cô, không một ai dám đắc tội.
Cô cũng đã sớm quen với thái độ này của họ, cô không tỏ ra kiêu ngạo mà nhiệt tình đáp lại họ.
Tính cách của cô ở công ty tuy thường ngày rất lạnh nhạt, làm việc lại nghiêm túc nhưng cách cô đối xử chân thành nên được rất nhiều người yêu quý.
Hơn nữa, nếu như cô rũ bỏ hàng rào chắn bên ngoài thì người muốn theo đuổi cô sẽ không ít.
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu, không khí cười nói vui vẻ khiến cho tâm tình treo cao mấy ngày nay của cô cũng hạ xuống.
Đột nhiên ở bàn của cô mọi người lúc này có chút men trong người nên mạnh dạn đề nghị chơi một trò chơi.
- Mọi người, có ai muốn chơi trò “nói thật hay hành động” khôngggg?
Mọi người nghe thấy anh ta nói vậy thì đều nhất trí, hiếm lắm mới có cơ hội, đương nhiên là phải chơi thật đã mới được.
Với trò chơi này, họ sẽ xoay chai rượu để quyết định người bị hỏi.
Nếu như không chọn nói thật thì sẽ phải thực hiện một yêu cầu của người bị hỏi trước đó.
Mà nếu đã chọn hành động mà không làm được thì sẽ bị phạt rượu.
Sau một hồi chơi đã có người thua đến thảm hại, có người bị bắt phải nói ra những điều xấu hổ của mình như lần cuối cùng tè dầm là khi nào? Có bao nhiêu bạn gái hay bạn trai rồi? Còn có ai sợ vợ không?
…
Tóm lại là có đủ mọi loại câu hỏi khiến người khác phải bất lực, có người đã gục xuống vì say.
Chỉ có Uyển Tình là may mắn nhất.
Đang lúc mọi người vui vẻ chơi nên không chú ý có một người đàn ông đang đi vào trong hội trường, đó chính là tổng tài bá đạo của họ.
Lâm Trạch Dương thật ra không có về nhà mà ở một phòng cạnh hội trường quan sát nhất cử nhất động của Uyển Tình.
Anh sọ cô bị đồng nghiệp chuốc say mà xảy ra chuyện nên không yên tâm.
Đợi đến khi anh ngồi xuống ghế bên cạnh cô thì mọi người mới phát hiện ra anh, không khí trong phút chốc ngưng đọng.
Họ không ngờ tổng giám đốc lại xuất hiện ở đây một cách bất ngờ như vậy.
Mọi năm đây là tiệc của nhân viên sếp lớn như anh đáng lẽ không thể xuất hiện.
UyểnTình cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh, cô á khẩu không nói lên lời, đôi mắt mở to vì kinh ngạc nhìn anh chăm chú.
Lâm Trạch Dương cũng cảm nhận được hình như anh không được hoan nghênh lắm thì phải.
Chuyện này là tất nhiên, boss ở đây sao họ có thể thoải mái được.
Sau một hồi kinh ngạc mọi người đều đứng lên cung kính chào anh, còn có một người đàn ông đã say nhưng khi nghe thấy tổng giám đốc đang ở đây thì vẫn cố gắng đứng dậy.
Sau đó vì đã quá say, bị mất trọng tâm ngã rầm xuống đất, người bên cạnh vất vả kéo ông ta đứng dậy.
Lâm Trạch Dương cũng không muốn phá hỏng không khí của mọi người nên bảo họ không cần để ý đến anh.
Nhưng xuất hiện