Má Trần một lúc sau mang canh giải rượu lên, hai người kia thấy vậy thì nhanh chóng bước tới cầm lấy bát canh.
Lạc Thiên cười cười nói với bà.
- Má Trần, vừa rồi dì định xách hành lí đi đâu vậy?
Má Trần vẻ mặt khó xử nói:
- Tôi đang định trở về quê vài ngày, con dâu tôi nó sắp sinh nên phải trở về để chăm sóc hai mẹ con.
Lạc Thiên nghe thấy vậy thì đã nghĩ ra kế sách, vẻ mặt chân thành vội nói.
- Vậy sao? Chúc mừng má Trần sắp lên chức! Vậy dì đi đi thôi, chắc giờ con dâu và con trai đang chờ đó.
Má Trần nghe nói vậy cũng muốn đi nhưng lại nhìn Lâm Trạch Dương đang nằm trên giường.
Lạc Thiên liếc mắt đã biết bà đang bận tâm chuyện gì, vì vậy vỗ ngực đảm bảo.
- Má Trần, dì yên tâm, cứ để Trạch Dương cho chúng tôi chăm sóc là được.
Nghe lời đảm bảo của anh ta má vẫn không yên tâm nhìn từ đầu đến chân hai thằng đàn ông, nào có chỗ nào biết chăm sóc ngươi khác chứ?
Vì vậy vẫn không yên tâm nói:
- Thôi, không sao, tôi đi chuyến sau cũng được.
Nói rồi bà muốn bước vào phòng thì bị Âu Dương Hàn ngăn lại, anh ta mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Má Trần, dì cứ về đi.
Nếu dì không yên tâm thì tôi sẽ gọi thư kí của Trạch Dương đến, để cô ấy chăm sóc cậu ta.
Như vậy được rồi chứ?
Má Trần nghe anh nói vậy thì cũng không tranh nữa.
Bà cũng đã gặp Uyển Tình mấy lần, thấy cô tuy trầm mặc, ít nói nhưng bà nhận ra cô là cô gái tốt, như vậy thì bà cũng yên tâm rồi.
Sau khi lừa được má Trần đi, hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Lạc Thiên phụ trách gọi điện cho Uyển Tình.
Điện thoại đổ chuông một lúc thì có người bắt máy.
- Alo.
- Thư kí Đinh phải không? Ờm, chuyện là thế này, Trạch Dương cậu ấy uống say rồi, mà má Trần đã về quê rồi nên cô có thể đến đây giúp chúng tôi không?
Uyển Tình ở đầu dây bên kia nghe nói anh lại uống say, lòng cô trùng xuống, cô trả lời.
- Được, tôi tới ngay.
Sau khi cúp điện thoại Uyển Tình nói rõ lí do, bàn giao lại công việc cho Tiểu Bạch, cô gọi một chiếc taxi đến biệt thự của anh.
Bên kia trong phòng Lâm Trạch Dương, Âu Dương Hàn cầm lấy chai rượu đổ lên người làm ướt hết quần áo của anh.
Lạc Thiên thấy hành động đó vội vàng hỏi.
- Này, cậu làm gì vậy, sao lại đổ lên người cậu ấy?
Âu Dương Hàn lườm anh ta một cái nhìn với anh mắt như nhìn một kẻ ngốc, anh mở miệng giải thích.
- Cậu nghĩ… quần áo ướt rồi thì phải làm sao?
Nghe đến đây đầu Lạc Thiên như được khai sáng, anh ta ồ lên một tiếng rồi vui vẻ nói.
- Đúng là cao thủ tình trường.
Đỉnh! Tốt lắm, tốt! Giờ chỉ chờ con cừu non rơi vào bẫy thôi.
Hai người nhìn nhau cười âm hiểm.
Một lúc sau Uyển Tình tới nơi cô vội vã bước vào, biệt thự thường ngày có má Trần ở đây, nhưng hôm nay đúng như lời Lạc Thiên nói, cả căn nhà vắng lặng.
Cô nhanh chóng lên cầu thang đi đến phòng anh.
Lạc Thiên và Âu Dương Hàn chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng thấy người xuất hiện.
Lạc Thiên mùng rỡ chạy đến, nhưng Âu Dương Hàn vẫn đứng đó nhìn cô, trong đầu nghĩ đến hai cô gái đánh nhau ở quán bar của anh mấy