Tại văn phòng tổng giám đốc.
Lâm Trạch Dương trong lòng từ hôm qua đến giờ luôn cảm thấy khó chịu.
Anh không chỉ nghĩ đến tiếng khóc thương tâm của cô mà còn cảm thấy lo lắng, do dự không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Anh vừa sợ cô hận mình nhưng càng sợ cô rời xa anh.
Cảm giác giày vò này làm cho anh không thoải mãi.
Điều này kéo theo cả tập đoàn không yên ổn.
Cả buổi sáng nay ai cũng phải cẩn trọng, dè dặt, bao nhiêu sức lực đều tập trung hết vào công việc, không cho phép bản thân một phút lơ đãng.
Hết tuyến xe này đến tuyến khác, trải qua hơn ba tiếng đồng hồ, Uyển Tình mới về đến nơi.
Không một phút nghỉ ngơi, cô lập tức đến Lâm thị.
Mọi người thấy cô bước vào thì rất ngạc nhiên.
Tin cô từ chức không biết bằng cách nào đã lan rộng công ty.
Khi họ nghe tin cô từ chức, có rất nhiều ngươi không tin được.
Cô bây giờ không có thời gian quan tâm họ đang nghĩ gì, lúc này cô chỉ biết cô phải cứu em gái mình.
Và anh là người đang nắm giữ mạng sống của nó.
Tiểu Bạch vừa bước ra khỏi phòng tổng giám đốc thì nhìn thấy cô anh ta ngạc nhiên, nhưng cũng vui mừng nói.
- Thư...!À, không.
Uyển Tình, cô quay trở lại rồi.
Tôi cứ tưởng không được gặp lại cô chứ.
Đúng rồi, đơn từ chức của cô tôi đã đưa cho Lâm tổng...!Nhưng có vẻ anh ấy không được vui thì phải.
Tôi nhắc cô chuyện này, nếu vào thì cô cẩn thận chút, không thì...
Anh ta nói đến đây đưa tay lên cổ làm một động tác, vẻ mặt biểu lộ sự đau đớn.
Uyển Tình mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó mở cửa đi vào.
Tiểu Bạch thấy cô không gõ cửa mà đã đi vào cảm thấy cô hôm nay không bình thường.
Buổi sáng vừa mới nộp đơn từ chức, bây giờ lại quay về, còn tự nhiên mà mở cửa đi vào khiến người khác không hiểu nổi.
Anh ta cảm thấy cô giờ không khác gì sếp của mình, tính cách ngày càng khó hiểu.
Lâm Trạch Dương thấy có người vào mà không gõ cửa nên nghĩ chắc là tên bạn tốt của mình, Lạc Thiên.
Anh cũng không ngẩng đầu lên, mặt cúi xuống xem tài liệu, cất giọng lạnh lùng nói.
- Cậu không biết gõ cửa sao?
- Tổng giám đốc, là tôi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, anh mới dừng làm việc, khoé miệng khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Anh ngẩng đầu, mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng, sóng đã sớm dâng chào.
Anh biết cô đã có quyết định đúng đắn.
- Em tìm tôi có việc?
Uyển Tình nhìn bộ dạng giả vờ kia, cô cảm thấy anh mặt thật dày, nhưng tiếc rằng bây giờ mới nhận ra.
Cô hối hạn nếu nhận ra sớm hơn thì hôm nay đã không đi đến bước đường này, cũng không lãng phí cả thanh xuân.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, cô nói.
- Chuyện anh nói với tôi...!Tôi đồng ý.
Chỉ cần anh giúp em gái tôi khỏi bệnh, tôi sẽ làm bất cứ yêu cầu nào của anh.
Lâm Trạch Dương nhìn thấy sự cảm chịu của cô, đáy lòng nổi lên thương xót nhưng vẫn cố gạt qua.
Anh nói:
- Nếu tôi bảo em lên giường với tôi...!em cũng đồng ý?
Uyển Tình nghe những lời anh nói, trái tim run lên.
Dù không tình nguyện nhưng cô vẫn mím môi gật đầu, giọng nói ra mang theo sự run rẩy.
- Đ...được.
Chỉ cần anh giúp tôi...!tôi đều, đáp ứng anh.
Lâm Trạch Dương thấy cô đồng ý, mặc dù yêu cầu quá đáng như vậy.
Trái tim anh nhói đau dữ dội, cảm xúc đau lòng không tả được.
Anh im lặng nhìn cô gái đang cúi thấp đầu trước mặt một lúc mới nói.
- Tốt! Vậy bây giờ em chứng minh cho tôi thấy những gì em vừa nói đi.
Nào! Đến đây.
Câu nói của anh làm cô giật mình, cô đứng im tại chỗ, không dám thở mạnh, hai chân như bị đóng đinh không thể nhúc nhích.
Thấy cô ngây ngốc đứng đó, anh mất kiên nhẫn đứng dậy đi về phía cô, một lần nhấc bổng cô lên.
Uyển Tình bị anh làm cho hoảng sợ, á lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ anh giữ cho mình không bị ngã xuống.
Lâm Trạch Dương không nói gì bế cô đi thẳng vào phòng nghỉ, lạnh lùng ném cô lên giường không thương tiếc.
Uyển Tình bị anh ném đau, cô hoảng hốt ngồi dậy lại thấy anh đang cởi áo.
Lúc này cô đã biết anh muốn làm gì.
Cô giật mình muốn chạy trốn.
Nhưng khi vừa ngồi dậy đã bị anh đ è xuống, cô hoảng sợ vùng vẫy, hai tay đánh loạn xạ vào người anh.
Nhưng sức lực này chỉ như gãi ngứa cho anh thôi, căn bản làm tổn hại đến anh.
Ngược lại cô bị anh bắt lấy hai tay khoá chặt ở trên đầu, không thể náo loạn được nữa.
Lầm Trạch Dương nhìn người phụ nữ mềm mại dưới thân không ngừng làm loạn, cả cơ thể đều nổi lên phản ứng, nhất là bên dưới đã bắt đầu rục rịch.
Anh cố làm cho giọng mình thật bình tĩnh nói.
- Không phải em vừa nói, sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào của tôi sao? Trở thành