“Áaaaa…….”
Mặt trời còn chưa lên, ngoài kia sương mù vẫn phủ trắng, gà còn chưa kịp gáy, đàn chim đã bị tiếng hét kinh thiên động địa bay toán loạn, người trong nhà cũng vì vậy mà bị đánh thức.
Thiên Ái nhìn căn phòng xa lạ, thấy mình nằm trên chiếc giường xa lạ, cô hé một mắt, cẩn thận nhấc chăn lên, thấy quần áo hôm qua mặc không cánh mà bay, trên người chỉ còn bộ đồ ngủ mỏng manh.
Cô sợ hãi, lông mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm.
- “Xong rồi, xong rồi!...!Ôi! Điên mất! Gây họa rồi!
Cô vội vàng nhấc chăn, hai chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, thử cảm nhận lại thấy ngoài đầu đau ra thì cơ thể không có bất kì vết tích nào khả nghi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Ái rón rén đi tới cửa thì bỗng nhiên cánh cửa không báo trước mở ra làm cô đứng sau bị nó đập vào mặt.
Cô đau đớn ôm lấy cái trán mà suýt xoa.
Âu Dương Hàn nghe tiếng hét thất thanh vội vàng chạy sang, vừa mở cửa đã không thấy người trên giường đâu, quay sang bên thấy cô hai tay ôm mặt đứng đó.
Thấy cô chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh, làn da trắng mịn lộ ra, còn chân trần đứng đó, anh vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Mới sáng ra đã nhìn thấy một màn khi3u gợi, thật là…
Anh nói:
- Cô không sao chứ?
Thiên Ái nhìn người đàn ông trước mặt, ngay lập tức nhận ra anh chính là bạn của Lâm Trạch Dương.
Nghĩ đến anh, cô lại nổi nóng muốn đánh người, nhìn bạn của anh lại càng thấy ngứa mắt.
Cô nói với giọng nói nghi ngờ hỏi anh.
- Sao...!tôi lại ở đây vậy? Còn… còn nữa, bộ đồ này là thế nào đây?
Cô vừa nói vừa chỉ vào quần áo trên người mình.
Rõ ràng hôm qua cô mặc đồ khác mà.
Âu Dương Hàn nhìn khuôn mặt hoang mang của cô, trong đầu liền nổi lên ý xấu, gương mặt ánh lên ý cười nói
- Trong nhà này chỉ có hai người chúng ta, cô thử nghĩ xem…
Thiên Ái tưởng anh thấy đồ cho mình thật, cơn tức giận ập đến, cảm thấy anh và Lâm Trạch Dương đều xấu xa giống nhau, vậy nên mới kết thành bạn được.
Lúc cô định xông lên đánh người, người giúp việc chạy vào.
Nhìn ngoại hình có lẽ tầm ngoài năm mươi, theo sau còn có hai nữ giúp việc khác.
Bà đi đến lo lắng hỏi.
- Thiếu gia… Cô gái, cháu có chuyện gì vậy? Sao mới sáng sớm hét lớn thế?
Thiên Ái nhìn thấy nhiều người kéo đến không tiện hành động, cô lườm Âu Dương Hàn một cái sắc lẹm.
Âu Dương Hàn không để ý tới ánh mắt của cô quay sang nói với người làm.
- Thím Trương, không có việc gì đâu.
Trời còn chưa sáng, mọi người đi nghỉ ngơi đi.
Thím Trương thấy không có chuyện gì, nhìn Thiên Ái với Âu Dương Hàn với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi bèn dẫn hai người kia đi.
Bà làm việc ở Âu gia bao năm, bà hiểu rõ thiếu gia mình tuy giỏi việc kinh doanh nhưng trước giờ vẫn chưa chịu tìm đối tượng đàng hoàng mà kết giao.
Hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, đây cũng là mối lo âu của cả gia đình.
Cha mẹ nào chả mong con thành gia lập thất, sớm sinh con, sinh cháu cho vui nhà vui cửa.
Mọi người đi hết rồi, cô trừng mắt nhìn anh.
Anh hỏi cô:
- Trừng tôi làm gì? Hai mắt cô sắp rớt ra ngoài rồi kìa.
Nhặt lại đi!
Cô nói:
- Anh nói dối! Rõ ràng trong nhà còn rất nhiều người.
Vậy… quần áo này?
Âu Dương Hàn cười một tiếng nói:
- Ha.
Cô có thể yên tâm.
Là thím Trương với người giúp việc thay cho cô.
Không phải tôi!
Thiên Ái biết anh không thừa nước đục thả câu nhưng ấn tượng với anh vẫn không thay đổi, vẫn cảm thấy chán ghét anh, chỉ cần nhìn thôi là cũng muốn bực.
Vẻ mặt khó chịu, cô nói:
- Tôi muốn về nhà.
- Ờm… giờ này sao? Mới có hơn bốn giờ sáng.
Mà cô định đi về bằng cách nào? Cô đâu có lái xe tới, chỗ này cũng không dễ bắt xe đâu.
Âu Dương Hàn hỏi cô.
Lúc này cô mới chú ý đến bên ngoài, trời vẫn còn tối, đặc biệt là vào mùa đông lại sáng muộn hơn thường ngày.
Mặc dù nhìn ra ngoài, trong lòng có chút ái ngại, nhưng mà thân phận bây giờ của cô có hơi đặc biệt, không thể tùy tiện như trước.
Nghĩ đến đám paparazzi, những phiền phức sẽ xảy ra lại hiện lên trong đầu.
Nếu để người nào đó chụp được thì lại rắc rối, không biết sẽ viết thành cái gì nữa.
Đắn đo một lúc cô quyết định, dù thế nào thì rời khỏi đây nhất định là điều đúng đắn nhất cần làm.
- Hầy! Không được! Tôi phải trở về! Nếu không lại tự rước lấy phiền phức…
Cô vừa nói vừa tìm đồ của mình nhưng ngoài túi xách ra thì quần áo đã biến đâu mất.
Cô quay sang nhìn Âu Dương Hàn với vẻ mặt như muốn hỏi đồ của mình đâu.
Anh thấy cô cố chấp như vậy cũng không ngăn cản nữa, anh nói.
- Quần áo của cô thím Trương mang đi giặt rồi.
Có lẽ giờ này vẫn chưa khô.
Ừm, cô đợi ở đây.
Tôi hỏi người trong nhà xem có cái nào vừa với cô không.
Hết cách cô chỉ có thể ngồi đợi, cô không thể chỉ mặc đồ ngủ ra đường được.
Đến lúc anh quay lại trên tay cầm thêm bộ quần áo khác cho cô.
Thiên Ái cầm lấy thử ướm vào người, kết quả quần áo này cũng quá là rộng đi, so với thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai của cô thì không phù hợp chút nào.
Cô đoán đây là đồ của cô mập giúp việc lúc nãy.
Cô giương mắt lên nhìn anh.
Âu Dương Hàn nhún vai, mặt biểu thị sự bất lực, anh nói.
- Cũng chịu thôi.
Bọn họ người thì nhỏ quá, người thì mập quá nên đành mặc vậy đi.
Tôi tìm lâu lắm mới có cho cô mặc đó.
Nhanh đi thay đồ rồi tôi đưa cô về.
Thiên Ái bĩu môi, tặc lưỡi, thôi kệ mặc như vậy cũng được.
Cô nhanh đuổi anh ra ngoài.
- Này anh, ra ngoài.
Tôi còn phải thay đồ.
Nhưng Âu Dương Hàn còn có ý định trêu chọc, vẻ mặt tự nhiên nói.
- Cô không cần quan tâm đ