Thiên Ái nhìn cô ta vẫn ngoan cố cứng miệng không chịu thừa nhận, vậy thì cô buộc lòng phải tự giúp mọi người nhìn rõ sự thật rồi.
Thiên Ái thở hắt ra một hơi, diềm tĩnh nói.
- Quên nói với mọi người, địa điểm quay phim này là khách sạn của ba mẹ tôi.
Người ở đây nghe thấy cô nói đây là khách sạn thuộc sở hữu của gia đình thì kinh ngạc há hốc mồm.
Từ trước đến nay Thiên Ái vẫn luôn kín tiếng về gia đình mình, cũng không thích khoe khoang nên không có bao nhiêu người biết gia thế của cô.
Lời vừa nói ra làm cho Y Thanh Dao tái mặt, tay nắm chặt góc váy, ánh mắt lo lắng thấp thỏm liếc nhìn xung quanh xem có camera không những tìm mãi vẫn không thấy mới yên tâm.
Nhưng câu tiếp theo của cô làm cô ta chết lặng.
- Khách hàng thường không thích nhìn thấy camera vì như thế họ sẽ không thoải mái khi nghĩ rằng mọi hành động của mình luôn bị người khác giám sát nên khách sạn đã đặc biệt sử dụng những chiếc camera mà người khác khó nhìn thấy ở xung quanh.
Nếu… chúng ta xem lại băng ghi hình… có lẽ sẽ phát hiện ra điều thú vị gì đó.
Y Thanh Dao nháy mắt sụp đổ, mặt nhợt nhạt, vội vàng nói.
- À...!Không cần, không cần đâu.
Chắc là Thiên Ái cũng không cố ý.
Là do tôi không cẩn thận thôi.
Không...!không có việc gì rồi...!ờm...!chúng ta quay lại làm việc thôi...!Sắp tới cảnh tiếp theo rồi....
Y Thanh Dao sợ chuyện cô ta cố ý vụ oan cho Thiên Ái bại lộ, không dám cho mọi người xem camera an ninh nên mới nhận trách nhiệm về mình.
Thiên Ái nhìn bộ dạng có tật giật mình của Y Thanh Dao, môi cô hơi nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Cô ta muốn sóng yên biển lặng an toàn rút lui, còn Thiên Ái thì không dễ dàng tha cho cô ta như vậy.
Vở kịch đã bắt đầu thì phải có một kết thúc hoàn hảo, chấm dứt ở đây thì thật nhạt nhẽo.
Thiên Ái gọi điện cho bộ phận quản lí, một lát sau họ nhanh chóng đi đến.
Đạo diễn thấy tình hình trở nên phức tạp, ông không muốn tiến trình của bộ phim vì xung đột của diễn viên mà chậm trễ.
Một bên là nhà đầu tư, còn bên kia lại là ảnh hậu ông tốn sức giành về.
Mất đi một trong hai người đều là tổn thất lớn đối với ông.
Vậy nên tốt nhất là “dĩ hòa vi quý”, mỗi người nhường một bước, tất cả đều vui.
Đạo diễn nhẹ nhàng khuyên Thiên Ái.
- Tiểu Ái à.
Cô xem, nếu Thanh Dao đã nói là cô ấy bất cẩn mới ngã, vậy thì...!chuyện này...!dừng ở đây thôi.
Thiên Ái lạnh lùng liếc đạo diễn một cái, cô không nói lời nào trực tiếp bật đoạn video quay được lên.
Qua video có thể thấy trong việc này Thiên Ái không hề có lỗi ngược lại là người bị hại.
Từ đầu đến cuối đều là Y Thanh Dao tự biên tự diễn, cố ý bôi nhọ Thiên Ái.
Sau khi làm rõ sự thật, những người có mặt vừa rồi còn trỉ trích Thiên Ái lập tức quay lại công kích Y Thanh Dao.
Lúc này, Y Thanh Dao mặt cắt không còn giọt máu, khí sắc trắng bệch, ánh mắt dần hoảng loạn.
Cô ta không ngờ lại như vậy.
Đạo diễn dù đã biết sự thật nhưng ông vẫn cố gắng thuyết phục Thiên Ái bỏ qua chuyện này, coi như là vì công việc.
Trong lúc ông ta còn đang thuyết phục cô thì giọng nói của Âu Dương Hàn vang lên.
- Đổi người đi.
Một diễn viên nhân phẩm kém, nếu để cô ta tiếp tục tham gia bộ phim thì nó cũng trở thành rác rưởi không ai cần.
Âu Dương Hàn chậm rãi bước đến, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Y Thanh Dao nghệ thấy Âu Dương Hàn yêu cầu đổi người thù bất mãn, đôi mắt đỏ nhìn anh tức giận mắng.
- Anh tưởng anh là ai mà có quyền đổi tôi hả?
Y Thanh Dao nghĩ đến mình còn có người đầu tư đứng phía sau, có bị phát hiện thì cũng không ai dám đuổi cô ta.
Nghĩ vậy, Y Thanh Dao như hổ mọc thêm cánh, càng thêm hùng hổ trừng mắt nhìn Âu Dương Hàn.
Đối với câu hỏi của cô ta, Âu Dương Hàn không để vào tài, ánh mắt chứa đầy khinh thường cùng chế giễu.
Anh dõng dạc tuyên bố với mọi người.
- Tôi, bây giờ là “nhà đầu tư” của bộ phim này.
Vậy nên tôi có quyền loại bỏ một diễn viên không có đạo đức rời khỏi đoàn.
Thiên Ái nghi hoặc nhìn Âu Dương Hàn.
Nhà đầu tư của bọn họ từ khi nào lại biến thành anh vậy?
Thật ra chuyện này mới vừa xảy ra.
Khi Âu Dương Hàn đến đây tình cờ chứng kiến cảnh vừa rồi.
Anh còn có ý định muốn giúp cô nhưng thấy thái độ của Thiên Ái bĩnh tĩnh như vậy,