Không thể tin được Lục Thời Cẩn hơn một mảnh thú hắn có thể đối xử với người hắn thương như thế.
[…]
Cùng lúc này…
“Reng Reng.”
Cảnh Đình Khêu sang biệt thự Mặc Gia, vừa lên cầu thang thì chuông điện thoại reo.
Giở ra xem thấy là Âu Đình Nghiêm, anh ta cau mày, trượt ngón tay bắt máy.
“Nghe!”
[Cứu người!] Giọng nói gấp gáp của Âu Đình Nghiêm.
“Ông cố nội nhà anh! Tôi là Hacker, anh là bác sỹ mà đi kêu Hacker cứu người! Anh bị lú nặng hả?” Âu Đình Nghiêm trong vô thức giảng đạo một tràng.
[Mẹ bà nhà anh… Đồ hacker rởm…]
Cảnh Đình Khêu vừa chạm chân lên hành lang phòng của Mặc Đình Ngôn nghe tiếng “sột soạt” khựng chân lại.
Mà nghe bên kia miệt thị nghề nghiệp, liền quăng ngay điệp khúc: “Đồ hacker rởm… Con mẹ nó…anh có ý gì hả?”
[Nhanh lên…]
“Sao?”_ Cảnh Đình Khêu vừa hỏi người trong điện thoại, vừa coi trong phong Mặc Đình Ngôn tiêng động khi nảy là gì?
[Anh có ở cạnh Mặc Đình Ngôn không? Anh ta đang làm gì?]
“Làm tình.” Chết mẹ lỡ miệng, Cảnh Đình Khêu vô thức nói bậy, bởi thấy Phong Du bò trường mần cái gì đó trên lưng trần của Mặc Đình Ngôn, còn tên ôn thần Mặc Đình Ngôn mặt nhắm nghiền hưởng thụ thì phải?
[Hả?] Âu Đình Nghiêm bất ngờ.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng hai cha nay không quên kình nhau, đau đầu thiệt.
[Cho tôi gặp Đình Ngôn ngay!]
“Mẹ anh, Mặc Đình Ngôn đang hưởng thụ, ngủ mẹ nó rồi!”
[Cái đệt… nhà họ Cảnh anh đùa với tôi hả?]
“Thiệt!” Cảnh Đình Khêu đúng là lá gan phồng to, không mà nói có, ngó vô xác định rõ ràng Phong Du đang khụy người cạo gió cho Mặc Đình Ngôn, mà láo được luôn.
“Ể… khoang đã, có chuyện gì mà gấp thế?”_Cảnh Đình Khêu đột nhiên tỉnh ngang, cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng từ giọng nói hối thúc, liền hỏi và liếc vào phòng không thấy hai người mờ ám trên giường đâu.
Sống lưng ớn lạnh lạ thường, dường như luồng khí lạnh không phải một mà là hai, bay đâu sau lướt qua gáy, bay cha điện thoại, quay lại thì mũi súng của Phong Du dán vào trán Cảnh Thiếu đùa dai, mà trái lại Phong Du không thích nghe lải nhải.
“Nói đi?” Mặc Đình Ngôn khi nãy giật phăng điện thoại của Cảnh Đình Khêu, hắn tỉnh dậy lúc nghe Cảnh Đình Khêu, khua môi múa mép nói nhục d*c bậy bạ.
Hắn chả lạ gì một thằng bạn hacker có máu nhây, lây truyền từ hắn, có điều hắn nghiêm túc đúng lúc.
[Lục Thừa Cẩn mất tích rồi! Có thể do Lục Thời Cẩn bắt cóc!]
Mặc Đình Ngôn nghe xong mặt trở nên đen kịt, bàn tay siết chặt phát ra âm thanh “rôm rốp.”
Trong đêm tĩnh lặng, âm thanh đó nhân gấp ngàn lần tạo ra sự ghê sợ cho người nghe.
Phong Du và Cảnh Đình Khêu quay qua nhìn cục lửa phát hoả trong màng đen.
“Bao lâu rồi!” Hắn cụp mặt trầm lạnh hỏi, người phía bên kia nghe mà thấm lạnh.
Anh hỏi lại.
[Ý, là sao?]
“Tôi hỏi, em trai tôi bị bắt bao lâu rồi!!!” Hắn gào thét to muốn bay đầu hai người đang kề tai sáng hắn nghe ké điện thoại.
Bị phản âm thanh muốn lũng nhỉ thiệt.
[Tính từ lúc tôi giọi Yên Chi thì tầm 3 tiếng hơn.]
Mặc Đình Ngôn bất giác nhìn lên đồng hồ treo tường kim điểm 3 giờ 9 phút sáng, căn bản đã quá muộn.
Khả năng cao nhất và tồi tệ nhất hắn nghĩ tới là em trai hắn bị c**ng hi3p rồi.
“Khốn nạn!”
[Sao chửi tôi?]
“Đừng có nhây, gọi ngay cho Uy Uy, ngoại ô Trường Lạc, biệt thự số 13.”
[Hả?]
“Hả?”
Cả hai người ngoài và trong điện thoại điều kinh ngạc, há hốc miệng “hả” đầy kinh ngạc.
Cảnh Đình Khêu là Hacker thì cũng phải dùng mạng lưới an ninh để tra, còn Phong Du là vệ sĩ, thư ký thì cũng điều tra giấy tờ, tư liệu qua thuê thám tử theo dõi.
Còn Mặc Đình Ngôn là đại đại thần thánh hả? Mới tỉnh dậy và đang sốt cao, mà phán địa chỉ trong một giây, nét mặt chắc chắc đúng 100% thế.
Đêm khuya này đến ma nghe còn hú hồn, nói chi bọn họ.
“Nhìn tôi làm gì? Xe…!” Mặc Đình Ngôn tắt máy quay nhìn hai người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, phất tay ra lệnh, rồi nhanh chóng khoát áo sơ mi vừa gài vừa chạy xuống lầu.
-