Bạch Yên Chi không ngờ cái miệng Mặc Đình Ngôn không bao giờ hết ác độc.
“Anh nói gì mà chả được, 3 năm rồi!”.
“Anh nói thiệt… anh không biết!” Mặc Đình Ngôn bế Bạch Yên Chi ngồi vào lòng mình, mà chạm trúng cần số làm cô giận mình.
“Sao thế?” Hằn vuốt v e đôi gò má cười gian tà, hai chân bắt chéo nhịp như ru cô gái nhỏ trong lòng hắn.
So sánh thân hình thì khá khập khiển, nếu không nói Bạch Yên Chi nhỏ xíu như con hắn thôi.
Thấy gò mà nữ nhân đỏ gấc, mà chỗ đó của hắn ***** ***, hắn dư sức biết chứ.
Mà vẫn thích chọc ghẹo vợ.
“Chỗ đó của anh?” Bạch Yên Chi chống tay trên đùi hắn.
Hắn liếc nhẹ hai hai kia khoái chí, nhếch môi đáp lời:
“Ừ, vẫn sài được!”
Nghe vợ hỏi thế, đẩy cây liêm sĩ luôn, hắn thích chọc vợ hắn quạo lên.
Dù sao như vầy vui hơn là vợ lạnh nhạt đến sợ lông cũng không đụng được.
Nghĩ ra giam em trai lại cũng có lý dữ.
Nữ nhân tự đến dâng mình cho hắn.
Tính ra là hắn không có tính kế nha, chỉ là vô tình thôi, mồi tới thì đớp chớ.
“Anh hết thuốc chữa rồi!”
"Đâu có, còn thuốc chữa được mà!
“Thuốc gì?”
- “Chụt.”
Bạch Yên Chi chửi câu nào hắn gào lại câu đó, đến lúc vô thức hỏi “thuốc gì” hắn đặt nụ hôn lên trán nhỏ, xoa nhẹ bờ môi mềm hôn thêm cái nữa, rồi vòng tay ngoan ngoãn ôm trọn eo nhỏ, thỏ thẻ bên tai cô:
“Em là thuốc của anh đấy!”
Bạch Yên Chi bị lời ngọt ngào là cho ngây ngốc luôn rồi, chả biết ai dạy hắn những lời ong bướm lấy lòng nữ nhân này.
Bạch Yên Chi cố trấn tỉnh lòng mình, không thể dễ bị dụ giống lúc trước.
“Buông ra! Tôi không rảnh nghe Mặc Tổng dông dài!”
“Thế em nghe thằng Mặc Đình Ngôn giải bài được chứ?” Hắn đúng là có cái lý lẽ xuôi ngược gì cũng chui được, ba đường cãi không lại cái miệng hắn, nói xong cong nhếch mép khiêu khích vợ:
“Sao em nhắm chơi chữ lại anh không?”
Bạch Yên Chi phùng mang trợn má, ôm cục tức, thực sự tên chồng cũ có cái miệng lẽo lự, sự việc nào cũng xử được.
Cô luôn công nhận Mặc Đình Ngôn rất giỏi, làm ra làm, chơi ra chơi, dù đôi lúc có hơi trẻ con.
Nhưng ưu điểm đúng là vượt trội điều hành cả Tập Đoàn lớn, lúc còn là vợ chồng, cô đứng trên lầu cao nhìn xuống phòng khách thấy một người đàn ông đeo cặp kính tri thức làm việc chú tâm mấy tiếng đồng hồ đến nỗi ngủ quên.
Lúc thấy hắn tỉnh cô bay vào phòng, biết hắn lén nhìn vào phòng tìm cô, thế là nảy ra ý định doạ ma hắn.
Giờ nghĩ lại lúc đó hắn dễ doạ thiệt.
Bạch Yên Chi ngồi cười tủm tỉm hắn thấy hết nụ cười xen đắt thắng đó liền nói: “Bộ doạ ma tôi làm em vui lắm hả?”
“Vui!” Bạch Yên Chi vô thức trả lời, xong giật mình bừng tĩnh, Ý hắn là gì chứ? Hắn đọc được suy nghĩ mình hả?
“Tôi không nói cho em biết! Căn phòng em ở có ma đâu!” Mặc Đình Ngôn béo má sủng nịnh cô vợ rồi móc tấm hình người phụ nữ kia ra.
“Này…anh… anh có ý gì? Không phải anh bóp cổ nhân tình của anh trong phòng đó chứ?”
“Ồ! Em nghĩ anh ác cỡ đó!” _Mặc Đình Ngôn xoa xoa cái bụng phẳng, mỉm cười cười.
“Xấc…chứ không lẽ hiền.” _Bạch Yên Chi bỉu môi chê bay.
“Hồi đó anh chưa nghĩ tới nuôi gái hay nhân tình, mà nghĩ tới nuôi vợ, mà con vợ ngốc, anh vừa mang tới đó, đột nhiên bỏ chạy, hại anh 3 năm rồi không biết nuôi vợ như thế nào?”
Bạch Yên Chi há hốc miệng suy nghĩ, tên Mặc Đình Ngôn này là đang chửi xéo cô hả? Hay là tỏ tình.
“Anh có ý gì?”
“Anh nói thiệt, anh không biết nuôi gái đâu? Anh mà biết nuôi gái…” Mặc Đình Ngôn xoa