"Anh đi đi! Tránh xa em ra!!!"
Mặc Đình Ngôn đơ ra, tưởng cô bỏ qua một phần lỗi cho hắn rồi, nhưng tại sao bây giờ lại xua đuổi hắn.
Chợt hắn nghĩ ra Từ Thiên Uy thành người thực vật đã gây cú sốc cho Bạch Yên Chi, nếu là hắn của lúc trước chắc chắn bị vợ mắng sẽ không để yên cho vợ, nhưng giờ thì khác, trái tim của hắn không cho phép bản thân làm tổn thương người con gái chịu nhiều mắt mác này nữa.
"Yên Chi, anh yêu em!"
Cuối cùng Bạch Yên Chi cũng nghe được tiếng "yêu" từ người cô yêu thầm, nhưng cô lo sợ mang đến xui xẻo cho Mặc Đình Ngôn, cô im lặng không tỏ ra vui mừng...
[....]
Mặc Đình Ngôn muốn dành khoảng thời gian chăm sóc cho 2 mẹ con Bạch Yên Chi, nhưng mỗi lần đến Lục Gia tìm thì toàn là bé con Đình Kêu ra tiếp.
Hôm nay hắn quỳ mãi trước cổng qua từ sáng.
tinh sương đến giữa trưa nắng chang chang.
Bạch Yên Chi trên lầu cao nhìn xuống khá xót xa.
Có phải mình đã quá đáng không? Cô bước xuống lầu nhìn Đình Kêu ngẩn nhìn cô, đôi mắt bé con như đang mong chờ mẹ cho cha vào nhà.
Cô ôm bé con vào lòng bước ra sân, Mặc Đình Ngôn ngẩn lên nhìn Bạch Yên Chi bế con trai đứng trước mặt mình, hắn vui mừng ôm lấy vợ con.
Đến hiện tại Mặc Đình Ngôn chưa biết mình còn hai đứa con ruột nữa, một số sự việc gây sốc tin thần Mặc Đình Ngôn mà cô chưa nói với hắn khi tỉnh lại.
Mặc Đình Ngôn đưa Bạch Yên Chi về biệt thự riêng mà khi xưa cả hai sống, căn phòng riêng mà khi xưa hắn xắp xếp cho cô vợ hờ vẫn còn nguyên vẹn.
Bạch Yên Chi cảm động thật sự, cuối cùng tình yêu thầm lặng của cô bấy lâu cũng được đền đáp rồi.
Hôm nay Mặc Đình Ngôn dậy khá sớm lui cui trong bếp nấu ăn sáng, nam nhân này tay nghề trong bếp không tệ.
Chỉ 30 phút các mỉ vị ngon tuyệt đã nằm gọn trên bàn.
Bạch Yên Chi vệ sinh cá nhân xong bước xuống giật mình, nhìn Mặc Đình Ngôn đang ôm con trai, cả hai cha con hướng lên nháy mắt một cái.
"Yên Chi, ăn sáng, là anh nấu đấy!"
Bạch Yên Chi không ngờ Mặc Đình Ngôn cũng nấu nướng ngon phết, cứ tưởng sinh ra trong hào môn 10 tên tổng tài hết 9 ông không biết bếp núc rồi chứ.
Đình Kêu rất hiểu chuyện, nó nhảy tọt xuống kéo ghế đến cạnh cha, đẩy mẹ nó ngồi vào.
Cả hai có phần ngượng ngùng, đây là lần đầu họ ngồi ăn cơm cạnh nhau.
Ngày trước mỗi lần vào bữa ăn vợ chồng ngồi cánh nhau cả cây số, không thì cũng chỉ ngồi đối diện châm chọc nhau.
"Anh hơi ngu!"
"Giờ mới biết hả?"
Mặc Đình Ngôn ủ rủ nói, Bạch Yên Chi vô thức phản pháo ngay.
"**Em**..." Mặc Đình Ngôn gằn giọng nhìn vợ, còn con trai thì bum miệng cười không ngớt.
Bạch Yên Chi vẫn xéo xắc như ngày nào, Mặc Đình Ngôn thì đã điều chỉnh tính khí nóng nảy, mỉm cười ôn nhu ôm người con gái hắn yêu vào lòng.
Tình yêu thầm kín của Mặc Đình Ngôn dành cho cô bé 7 tuổi thời thiếu niên là những con số không có điểm dừng.
11 năm tìm kiếm, 4 năm nhầm người, 1 năm dày vò crush, 3 năm xa cách, và chính thức 4 năm dằn vặt nắm hay buông trong tuyệt vọng.
"Yên Chi...!năm đó tại sao em không đến nơi hẹn?"
"Chẳng phải do anh không muốn gặp sao? Em bị cha chuyển trường đột ngột, khi đến trường đưa thư địa chỉ nhà em, anh lạnh lùng không ư hử gì!"
Mặc Đình Ngôn kinh ngạc, địa chỉ gì chứ? mà hắn đã nhận thư lần hai đâu.
Bạch Yên Chi nói tiếp: "Em đợi mấy năm dài mà anh không hề đến tìm em...!Sau này lớn em cũng tìm về trường đó tìm anh, nhưng không gặp, mà có gặp chắc em cũng không nhận ra anh khi trưởng thành đẹp xấu ra sao?"
Thật ra ngày Bạch Yên Chi về trường xưa đã lướt qua xe Mặc Đình Ngôn đậu trước cổng trường.
Lúc nam nhân trong xe bước ra thì nữ nhân kia đã ngồi sau xe đạp của cô bạn thân rời đi.
Mặc Đình Ngôn không biết người nhận thư cuối của Bạch Yên Chi là ai? Tại sao không nói với cô bé 7 tuổi là nhầm người rồi.
"Anh không nhận thư của em, nếu nhận được anh đã không ngu ngốc mỗi năm điều chờ em dưới gốc cây phượng vĩ đó!"
Bạch Yên Chi kinh ngạc:
"Chờ...!Vậy anh từng vì lá thư mà đợi em sao?"
"Ừ!".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Mặc Đình Ngôn gật gật rồi vươn tay xoa đầu cô, đột ngột Bạch Yên Chi câu cổ ôm siết