Cúp máy xong, Bạch Yên Chi lật đật mặc áo khoát, ra cổng đoán taxi rời đi.
Trên ban công phòng mình Lâm Hạ Miên nhìn xe taxi xa dần, khoé miệng cong lên.
Cuộc nói chuyện vừa rồi Lâm Hạ Miên nghe rõ không sót nữa chữ.
Trong lòng tích trữ được mưu sâu kế độc.
[......]
Bệnh Viện Quốc Tế Triều Dương.
Bạch Yên chi theo chỉ dẫn của Tiểu Lam lên tới phòng KX99.
Bước vào phòng thấy Lục Thừa Cẩn hôn mê, còn Tiểu Lam cúi mặt vào cánh tay Lục Thừa Cẩn khóc nấc.
Ở giây phút nhìn thấy diễn cảnh trước mặt, Bạch Yên Chi nhận ra, có lẽ cô bạn thân Tiểu Lam có tình cảm đặc biệt với Lục Thừa Cẩn.
Chân vào nửa cửa rồi, đành rút ngược ra, Bạch Yên Chi lặng lẽ đi thang bộ xuống tầng trệt.
Vừa tới tầng trên thì đụng phải một người, cô ngẩn lên thì trông thấy khuôn mặt quen thuộc mà lần trước đã hỏi cô toàn những câu kỳ quặc.
Đúng thế trước mặt Bạch Yên Chi chính là Từ Thiên Uy, không đợi Bạch Yên Chi lên tiếng Từ Thiên Uy đã kéo cô ra ra xe rời khỏi bệnh viện.
[.....]
"Cho tôi 2 lon trà chanh."
Từ Thiên Uy đưa Bạch Yên Chi đến một quán nước nhỏ, cạnh Trường Tiểu Học Đông Du.
Anh gọi 2 lon trà chanh, khiến Bạch Yên Chi có phần bất ngờ, nhìn anh chầm chầm.
"Anh là ai? Sao ép tôi tới đây?"
Từ Thiên Uy cười buồn: "Từ Thiên Uy, biệt danh Uy cận, thật sự em không nhớ anh hả?"
Bạch Yên Chi bấu cằm suy nghĩ, có chút ấn tượng.
Năm học lớp 5 có học chung với một cậu bạn tên Từ Thiên Uy, đeo kính, tính tình nhút nhát, hay bị bạn bè trong lớp ức hiếp.
"Uy cận, thật sự là...là cậu sao?"
"Đúng rồi, em nhớ ra rồi à?"
Từ Thiên Uy mừng rỡ ôm chằm lấy Bạch Yên Chi khiến cô muốn nghẹt thở.
Cô đẩy anh ra thở hỗn hểnh.
"Anh...anh muốn giết người à, tôi muốn ngưng thở luôn đấy!"
Từ Thiên Uy mừng quá nên quên hành đồng đó khá lỗ mãn.
"Anh xin lỗi, mà Yên Chi nè, em kết hôn rồi sao?"
Bạch Yên Chi mũi lòng gật đầu.
Từ Thiên Uy u buồn hỏi tiếp.
"Có phải là Mặc Đình Ngôn không?"
Bạch Yên Chi kinh ngạc hỏi lại: "Sao anh biết?"
Từ Thiên Uy mở lon trà chanh đẩy qua cho cô gái mình yêu, lon còn lại anh hớp một ngụm, rồi trả lời.
"Mặc Đình Ngôn là bạn thân của anh."
Bạch Yên Chi há hốc mồm, không thể tin được.
"Thật sự là bạn thân sao? Vậy anh làm công việc gì?"
"Anh hả? mở quán bar."
"Hả?" Bạch Yên Chi hả một tiếng lớn, ánh mắt mọi người xung quanh dồn về cả hai.
Cô gật đầu ái ngại với mọi người.
Từ Thiên Uy che miệng cười trộm, sau hồi lâu nói chuyện tỉ tê xong, anh đưa cô về lại bệnh viện.
Anh với cô từ biệt nhau ở cổng bệnh viện.
Bạch Yên Chi lên tới phòng bệnh KX99 đẩy cửa vào không thấy người đâu, hoảng sợ gọi cho Tiểu Lam.
"Tiểu Lam, anh Thừa Cẩn đâu rồi!"
[À, anh Thừa Cẩn mới ra phòng hồi sức nè, Anh ấy bị thiếu máu, may mà có người đến hiến kịp thời, nên qua nguy kịch rồi.]
"Gì cơ, người khác ư?"
[Ừ, anh Thừa Cẩn mang nhóm máu hiếm, máu O.]
"Ờ!"
Bạch Yên Chi ờ một tiếng, đang bước gần tới phòng hồi sức thì cảm giác lạnh người kỳ cục, ngoái đầu lại nhìn bóng lưng một nam nhân đeo khẩu trang vừa lướt qua.
Dáng vóc cô cứ cảm thấy giống Mặc Đình Ngôn.
"Không thể nào? Mặc Đình Ngôn giờ này ở công ty mà.
Thôi bỏ đi, chắc người giống người."
Tiểu Lam bước từ phòng hồi sức, ra thấy Bạch Yên Chi ngơ ngác