Nhưng nụ hôn này lại rất ngọt, dẫn dắt đầu lưỡi hắn men theo cảm xúc.
Cơn mưa trút nước, bước chân người đi đường cũng dừng chân trầm trồ tình cảm đôi trai tài gái sắc.
Quan cảnh sáng sớm ở khách sạn Rose.
Nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào khuôn mặt thiếu nữ.
Mặc Đình Ngôn đẩy cửa vào, đặt chén cháo nóng thơm phức lên bàn.
Ngắm nghía khuôn mặt say giấc kia, bất giác nhớ lại nụ hôn trong mưa đêm qua.
Bạch Yên Chi mở mắt ra giật mình thấy Mặc Đình Ngôn cắm mắt vào mình, liền lùi người tựa gốc giường.
Miệng ấm úng hỏi.
“Mặc…Mặc Đình Ngôn anh nhìn gì vậy?”
Mặc Đình Ngôn bình thản đáp lời:
“Hôm qua gan lắm hôn tôi, hôm nay coi tôi là ác quỷ à?”
Bạch Yên Chi nhớ lại đêm qua bạo gan, cho cảm xúc dạo chơi trên đôi môi Mặc Đình Ngôn.
Cô nhìn hắn, ngượng ngùng nói.
“Hôm qua tôi xin lỗi.
Mà anh đưa tôi về hả?”
“Ừ, chứ không lẽ ma cổng cô về?”
Bạch Yên Chi hỏi một câu, Mặc Đình Ngôn lại xéo xắc một câu.
Rồi hắn chỉ tay qua chén cháo, và mấy viên thuốc trị cảm trên tủ đầu giường.
“Ăn đi, rồi uống thuốc.”
Bạch Yên Chi híp mắt nghi ngờ hỏi:
“Rốt cuộc sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Mặc Đình Ngôn im lặng vài giây rồi trả lời:
“Vì cô là vợ tôi!”
Bạch Yên Chi đúng là bị Mặc Đình Ngôn làm cho rối não, 2 lần bảo là vợ, mà sơ hở là dở mồ Lạc Vy lên đai nghiến cô.
“Mặc Đình Ngôn, anh dẹp đi hai chữ vợ tôi đi được không, nghe buồn nôn lắm!”
“Á!” Bạch Yên Chi bị bóp chặt má đ è xuống giường.
Bởi hai chữ buồn nôn.
“Cô nói buồn nôn sao? Mẹ kiếp, làm vợ tôi là phước ba đời của cô đấy!”
“Anh lấy cái phước đó mà bước xuống mồ của Lạc Vy đi, cảm ơn.”
“Mẹ kiếp, tôi chiều cô quá cô hư à, lôi cả Lạc Vy vào cãi tay đôi với tôi!”
Mặc Đình Ngôn chuyển đôi tay to xuống bao trọn chiếc cổ thon dài, dồn lực siết chặt, khuôn mặt nữa nhân đỏ máu vẫn không buông nữa tiếng rên la.
“Bạch Yên Chi, tốt nhất cô nên cầu xin tôi, không thì tôi chẳng chơi tiếp trò vợ chồng ân ân ái ái với cô đâu!”
“Reng Reng.”
Chuông điện thoại reo lên, Mặc Đình Ngôn móc điện thoại đang rung liên hồi trong túi quần âu ra xem, trên màn hình hiển thị Cha đang gọi…
Mặc Đình Ngôn cau mày nhìn Bạch Yên Chi nằm vô hồn dưới thân mình, gằn giọng.
“Cô khôn hồn lựa lời nói với cha tôi, bảo đêm qua ngủ sớm.
Rõ chưa?”
Dứt lời hắn nút bắt máy, kề vào tay Bạch Yên Chi.
Giọng quát thao của Mặc Diệu vang lên, tim cô muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
[Thằng trời đánh, con bé yên chi đâu? Có muốn cha mày tước luôn quyền tổng giám đốc không hả?]
Bạch Yên Chi sốc tâm lý, hiểu ra vấn đề, nhưng cố nhẹ giọng trả lời trong ấm ức.
“Dạ! Là con đây ạ!”
[Yên Chi, thằng Đình Ngôn lại ăn hiếp con đúng không?]
“Dạ, không có, cha yên tâm…anh ấy rất tốt với con.”
Bạch Yên Chi nghẹn ngào trả lời, đồng thời ánh mắt sắc lạnh của Mặc Đình