“Điện thoại?”
Mặc Đình Ngôn lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi lỡ của thám tử.
Hắn lật đật bỏ ra ban công, bấm gọi lại.
“Nói đi.”
[Mặc tổng, theo điều tra, thì thông tin Lạc Vy lên chuyến bay đó, có thể là sai.]
“Tại sao?”
[Trước đó có người đàn ông trung niên đi cùng Lạc Vy đến sân bay, nhưng chuyến bay đã khởi hành trước đó 10 phút.]
“…”
Bạch Yên Chi nghe loang thoáng câu từ bực tức, khuôn mặt đầy lửa giận của Mặc Đình Ngôn nghĩ có chuyện gì đó nghiêm trọng.
Mặc Đình Ngôn bước vào bắt gặp liền trút thịnh nộ lên người Bạch Yên Chi lời mắn nhiếp.
“Bạch Yên Chi, cô đúng là sao chổi, trở về Trung Quốc liệu hồn cô đấy.”
“Mặc Đình Ngôn, anh có chuyện gì sao?”
“Thu dọn đồ đi, về nước!”
Bạch Yên Chi tuân lệnh thu dọn đồ vào vali, tối hôm đó cả hai lên chuyến bay trở về Trung Quốc.
Trên máy bay khuôn mặt lạnh tanh của Mặc Đình Ngôn như chôn sống trái tim cô.
Giá như thời gian dừng lại ở mấy tháng trước, chắc cô sẽ sống mãi trong ảo tưởng Mặc Đình Ngôn cũng có tình cảm với cô.
[…]
Sáng sớm Bạch Yên Chi bước xuống lầu, Mặc Đình Ngôn đã ngồi chỉnh chệ ở sofa, cô thả bước lướt qua hắn vào bếp.
Hắn cau mày, giọng lạnh phóng vào đôi tai mỏng lả tả vài sợi tóc mai.
Bạch Yên Chi hôm nay, búi tóc cao lộ chiếc cổ thon dài, đôi vai thanh mảnh, làn da trắng tuyết.
Lọt vào mắt Mặc Đình Ngôn, hắn không thể phủ nhận vợ hắn cũng xinh đẹp.
“Tối nay dự tiệc cùng tôi.”
Bạch Yên Chi khựng chân ngoái đầu nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy, khẽ nói:
“Tôi không đi!”
Hắn tức giận túm búi tóc quật mặt cô hướng lên khuôn mặt đen kịt của hắn, gằn giọng:
“Cô dám từ chối yêu cầu của tôi!”
Bạch Yên Chi không muốn xuất hiện công khai bên cạnh Mặc Đình Ngôn bởi chắc chắn anh ta chỉ muốn cô bên anh ta thế cho Lạc Vy thôi.
“Tôi không khoẻ?”
“Ha…hôm nay còn dàm dùng yêu sách với tôi…roi!”
Hắn nở nụ cười hung tợn trợn mặt nhìn Phong Du, phất tay ra lệnh cùng một chữ “roi.”
Phong Du lưỡng lự 3 phần bất lực 7 phần còn lại mất lực nốt.
Cốt ý Phong Du không thể tiếp tay cho thiếu gia đánh vợ.
Hắn thấy mệnh lệnh mình ban ra mà người nghe như điếc, hắn liếc nhìn cô vợ bị hắn bóp cổ, nét mặt hắn lộ lên tia lệch lạc.
“Bạch Yên Chi, cô ủy kế leo lên giường Phong Du rồi đúng không?”
“Mặc Đình Ngôn, anh…anh biết là đang nói gì không hả?”
Hắn tăng lực siết lòng bàn tay khiến dòng máu lên não ngưng đọng, giọng nói cũng mấy hẳn.
Phong Du nhảy vào cang ra, buông lời thức tỉnh thiếu gia mình.
“Thiếu gia, tối dự tiệc.
Không nên đánh cô ấy!”
Mặc Đình Ngôn thả tay, chỉnh tra lại quần áo vươn tay lấy áo vest trên sofa ra xe hướng đến công ty.
Trên xe hắn nhận được cuộc gọi của cha hắn, cảnh cáo hắn không được bạo lực với Bạch Yên Chi, không thì rút quyền điều hành công ty.
Hắn hậm hực đập tay vào vô lăn một cái bốp.
“Tối ngày, cha mình lại bênh vực cô ta, khốn kiếp, kiếp này cô ta nợ mình mà.
Là cô ta hại Lạc Vy, nhất định mình sẽ cho cô ta nhận lại gấp bội khổ đau của mình.
Lạc Vy anh nhất định đòi lại công bằng cho em.”
Trong lúc bân quơ suy nghĩ thì có một chiếc xe lướt qua xe hắn, thấp thoáng người con gái trong xe kia khá quen thuộc, hắn ngoái đầu lại thì xe đã vụt rất xa.
“Kỳ lạ, cô gái trong xe đó, giống Lạc Vy thì phải?”
Một lúc sau hắn đã ngồi trong phòng hợp cổ đông, cuộc hợp diễn ra khá căn thẳng.
Bởi tin thần hắn bị chi phối bởi cái chết của Lạc Vy, thành ra lơ đểnh điều hành hệ thống, vụt mất số hợp động quan trọng.
Cha hắn là chủ tịch, khiển trách tổng giám đốc trước các cổ đông, trong lòng hắn không phục.
Sau khi cuộc họp kết thúc, hắn xông vào phòng chủ tịch.
Siết chặt nắm đấm nhìn cha hắn đang tựa ghế